Ngô Bình: “Sư tôn, tiên cảnh Thái Thanh có truyền thừa của Lão quân đúng không ạ? Con tu luyện được không?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Thật ra chỉ cần có huyết mạch của Lão quân thì sẽ được tu luyện, nhưng sau đó ta đã thiết lập một cửa ải, phải đến cảnh giới Đoạt Thiên thì mới được nhận truyền thừa”.
Ngô Bình: “Ra còn có chuyện này, vậy khi nào đột phá cảnh giới Đoạt Thiên, đệ tử sẽ tới cung Bát Cảnh”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Nhưng con đến đúng lúc lắm, ngày mai ta sẽ đi tham gia pháp hội Dao Trì do Vương Mẫu tổ chức. Những người đến tham gia pháp hội này toàn nhân vật đỉnh cấp, không phải Đạo Quân thì cũng Đạo Tổ, nếu là Chân Tiên thì chỉ có thể là đệ tử hoặc người đi kèm thôi. Mỗi khi đến dịp này, Vương Mẫu sẽ tổ chức một vài cuộc thi thú vị cho các vãn bối tham gia. Ngày mai, con và nhị sư tỷ Lam Hâm hãy cùng ta đến đó”.
Ngô Bình cười nói: “Vâng, vừa hay đệ tử cũng có thể đi mở mang tầm mắt”.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Lam Hâm đi đến, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Tiểu sư đệ, đến khi nào thế?”
Ngô Bình vội đáp: “Sư tỷ, em vừa đến một lúc thôi”.
Lam Hâm cười nói: “Em đến đúng lúc lắm, ngày mai là pháp hội Dao Trì, nhiều người đẹp có mặt lắm đấy, đến lúc đấy, sư tỷ sẽ giới thiệu cho em vài tiên tử”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn lườm nhị đệ tử của mình rồi nói: “Lam Hâm, con hay nhỉ, ăn nói nghiêm chỉnh lại xem nào, phải làm gương cho sư đệ con chứ”.
Lam Hâm cười nói: “Sư tôn, con đùa thôi ạ”.
Nói rồi, cô ấy ngồi xuống cạnh Phiêu Miểu Thiên Tôn.
Ngô Bình: “Sư tỷ, chị từng đến pháp hội này bao giờ chưa?”
Lam Hâm: “Đây là thịnh hội cho Vương Mẫu tổ chức, ba trăm năm mới có một lần. 300 năm trước, chị còn chưa ra đời nên đương nhiên chưa từng được đi rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tỷ, dưới nhân gian có truyền thuyết về Vương Mẫu, xem ra Vương Mẫu tồn tại rất lâu rồi nhỉ?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Vương Mẫu là người có địa vị cao nhất trong các nữ tu, thậm chí còn hơn cả Đại thiên tôn. Ngày xưa, Đại thiên tôn đứng đầu Tiên giới cũng nhờ được Vương Mẫu ủng hộ”.
Ngô Bình: “Sư tôn, Vương Mẫu mạnh thế thì có thoát khỏi Khuyên giới được không ạ?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn trầm mặc rồi nói: “Vương Mẫu có một nửa huyết mạch của Thần tộc, một nửa huyết mạch của Yêu tộc, vì thế thật ra người không thuộc Nhân tộc đâu”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Không thuộc Nhân tộc ạ? Thế tại sao lại có địa vị cao như vậy?”
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Vương Mẫu rất thân thiện với Nhân tộc, bạn đời của người từng là Chân Nhân thái cổ của thời xưa. Vì thế, con cái của người cũng mang trong mình một nửa dòng máu của Nhân tộc. Thật ra nếu không được Vương Mẫu che chở thì Khuyên giới mà chúng ta đang sống đây đã bị thanh tẩy lâu rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, thanh tẩy là sao ạ?”
Lam Hâm: “Thanh tẩy là cứ cách một thời gian, quy luật trời đất lại tự hồi phục hoàn chỉnh một lần. Sau đó, thần tộc sẽ cử đại quân tấn công Khuyên giới để tiêu diệt hết các cao thủ. Vì thiên đạo có thiếu sót, cao thủ của Nhân tộc cứ chết dần nên chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của họ. Chờ khi nào tất cả cao thủ của nhân tộc bị giết hết, đại quân đó mới rút lui, quy luật thiên đạo lại tiếp tục có thiếu sót để chờ đến lần thanh tẩy tiếp theo”.
Ngô Bình vô cùng chấn động, nói vậy thì tất cả Nhân tộc đang gặp nguy hiểm ư?
Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, mấy chuyện này còn cách con xa lắm. Nếu không thành Đạo Quân thì dù có thanh tẩy thì con cũng không phải sợ đâu. Con vẫn cần tăng tu vi và thực lực lên để tạo nền móng cho tương lai”.