Anh nhìn là biết đó là sách do Yêu Thần viết, nó có tên là Thiên Yêu Kinh, Ngô Bình liếc mắt một cái, toàn bộ nội dung đã in vào trong đầu anh.
Các con yêu quái khác đều vô cùng ngưỡng mộ Ngô Bình.
Ngô Bình nhận được Thiên Yêu Kinh xong thì hiểu tiếng yêu ngay, anh nói: “Tiểu yêu cảm tạ Yêu Thần”.
Giọng nói của Yêu Thần lại vang lên: “Này gấu, về nhớ chăm chỉ tu luyện, nếu ngươi có thể đạt đến tầng thứ chín thì ta sẽ dẫn tới Yêu giới tu hành”.
Ngô Bình mững rỡ nói: “Yêu Thần, không biết thiên đạo ở Yêu giới có hoàn chỉnh không ạ?”
Yêu Thần: “Đương nhiên là có rồi”.
Ngô Bình: “Tiểu yêu nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, để không phụ mong đợi của Yêu Thần”.
Sau khi rời khỏi Yêu Thần Điện, Ngô Bình phát hiện bên ngoài còn có nhiều yêu quái hơn, chúng đều nhìn anh bằng ánh mắt không thể ngưỡng mộ hơn. Anh mặc kệ rồi thi triển độn thuật rời khỏi đó.
Về hang núi rồi, anh thấy nhóm Đường Băng Vân đang chờ mình ở đây. Thấy Ngô Bình bình an trở lại, Đường Băng Vân thở phào một hơi rồi hỏi: “Huyền Bình, anh có gặp nguy hiểm gì không?”
Ngô Bình cười đáp: “Không, ngược lại còn có lợi ích”.
Đường Băng Vân: “Không còn sớm nữa, chúng ta mau rời khỏi đây thôi”.
Ngô Bình: “Ừ, anh cùng em đến viện Chu Tước nhé”.
Nếu Đường Băng Vân muốn ở lại viện Chu Tước thì đương nhiên anh cũng phải ra mặt, để người của viện Chu Tước biết thân phận của mình. Gì không nói, nhưng ít nhất sẽ không ai dám bắt nạt người phụ nữ của đệ tử nòng cốt của thần thổ thông thiên.
Năm người cùng rời đi, vì quá giờ nên Ngô Bình phải trả thêm tiền rồi cả hội mới đến viện Chu Tước.
Đương nhiên quy mô của viện Chu Tước không thể so với điện Hỗn Thiên, nhưng đây cũng là môn phái hạng nhất ở Tiên giới. Bọn họ đi tới một tiểu viện yên tĩnh, đây chính là chỗ tu luyện của Đường Băng Vân.
Nhóm Đường Băng Vân đi tìm tông chủ để báo cáo trước, Ngô Bình ở lại chờ. Nửa tiếng sau, Đường Băng Vân đã quay lại, anh hỏi: “Viện chủ của bọn em nói sao?”
Đường Băng Vân: “Viện chủ nghi ngờ, nhưng cả bốn bọn em đã thống nhất với nhau trước rồi nên ông ấy không phát hiện ra. À, viện chủ biết anh tới nên bảo lát sẽ đến chào đấy”.
Ngô Bình không hề ngạc nhiên, anh là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên, luận về địa vị thì anh còn oách hơn viện chủ.
Anh chợt nhớ đến hồi Đường Băng Vân mới đến đây, anh đã đánh chết một người tên là Du Ba, bố của Du Ba lại là trưởng lão của viện Chu Tước nên anh hỏi: “Du trưởng lão không gây phiền toái cho em chứ?”
Đường Băng Vân: “Ông ta chỉ là một trưởng lão hạ cấp, còn em là thiên tài của viện Chu Tước, lại có Thân Công Nam Cung bảo vệ nên ông ta không dám làm gì em đâu”.
Bấy giờ Ngô Bình mới yên tâm nói: “Kể cả thế thì em cũng không thể lơ là được, lát anh sẽ giúp em đột phá Long Môn”.
Không lâu sau, viện chủ của viện Chu Tước đã đến. Đó là một người đàn ông cao gầy, tu vi cảnh giới Chân Tiên hậu kỳ. Nhưng khi thấy Ngô Bình, ông ấy vẫn vô cùng khách sao, chưa vào đến nơi đã tươi cười nói: “Ngô công tử đến chơi mà tôi không nghênh đón từ xa, xin công tử thứ tội”.
Ngô Bình: “Viện chủ khách sáo quá, tôi đến thăm Băng Vân thôi”, anh nghe Đường Băng Vân kể viện chủ tên là Võ Càn Dương, cùng từng là thiên kiêu của thần thổ thông thiên, lẽ ra đã có thể đột phá lên cảnh giới Đại La, nhưng không hiểu tại sao tu vi mắc kẹt ở Chân Tiên mãi mà không thể đột phá được.
Võ Càn Dương cười nói: “Băng Vân là thiên tài trẻ tuổi của viện Chu Tước, nhà Thân Công cũng đã có lời nên tôi luôn để mắt đến cô ấy”.