Nhìn ba người đồng môn đã chết, Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Tội gì phải thế chứ?”
Ngô Bình: “Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Băng Vân, chúng chết thì cũng chết rồi, em đừng tiếc làm gì nữa”.
Đường Băng Vân gật đầu rồi nói với những người khác: “Từ giờ, các người phải coi tôi là chủ ở viện Chu Tước, có làm được không?”
Mấy người kia đã sợ mất mật, Ngô Bình chính là tượng thần bất khả chiến bại trong mắt họ nên nào ai dám cãi lời, vì thế tất cả đều gật đầu ngay.
Ngô Bình cười nói: “Như thế là hay nhất, sau này em sẽ là đại sư tỷ ở viện Chu Tước”.
Anh biết đây đều là đệ tử thiên tài nhất của viện Chu Tước, qua chuyện hôm nay, sau này sẽ không một ai dám cãi lời Đường Băng Vân nữa.
Đường Băng Vân: “Huyền Bình, anh đã trải qua những chuyện gì ở bên trong rồi?”
Sau đó, Ngô Bình đã kể lại mọi chuyện cho cô ấy nghe, nhưng bằng thần truyền.
Hoá ra, sau khi vào trong thì Ngô Bình phát hiện đó là Yên Phùng thần vực. Trong này vô cùng nguy hiểm và không thiếu các khảo nghiệm. May mà Ngô Bình đã từng trải nhiều, thực lực lại mạnh, tuy gặp bao khó khăn cũng có thể hoá giải được. Cuối cùng, anh đã tìm được bảo bối trong thần vực, đó là một viên Thần Đan và một bộ sách Thần.
Viên Thần Đan có tên đầy đủ là Yên Phùng Thần Đan, được luyện chế từ máu của thiên thần. Uống nó vào thì sẽ có huyết mạch của thiên thần Yên Phùng. Còn sách Thần thì ghi chép 36 thần văn, luyện hoá chúng xong thì sẽ giúp ích cho Ngô Bình hấp thu Yên Phùng Thần Đan.
Nghe xong, Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Huyền Bình, đó là đan dược của ai?”
Ngô Bình: “Mười đại thánh thượng cổ đã hi sinh thân mình để tạo ra nó, họ không màng tới việc bị thương nặng để thu thập đủ máu huyết của mười thiên thần, sau đó dùng lực sinh mệnh còn sót lại của mình để luyện thành mười viên đan dược cho người đời sau”.
Đường Băng Vân chấn động nói: “Huyền Bình, uống mười viên đan dược này xong thì sẽ thế nào?”
Ngô Bình: “Sẽ có huyết mạch của Thần tộc, hơn nữa còn là huyết mạch vô cùng cao quý và tinh thuần. Nhưng muốn hấp thu được sức mạnh của đan dược thì tu vi của anh buộc phải tới cảnh giới Bất Tử”.
Đường Băng Vân: “Anh còn định vào chín cánh cửa khác nữa không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Mỗi người chỉ có thể lấy một viên đan dược thôi, anh có đi tiếp cũng vô dụng. Đành để lại cho người hữu duyên sau này thôi”.
Sau đó, anh hỏi một người khác: “Khang Ý Thành bảo nơi này nằm dưới điện Yêu Thần đúng không?”
Người kia đáp: “Vâng ạ thưa sư huynh, đúng là điện Yêu Thần phía trên, không xa đây đâu ạ”.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Lẽ nào điện Yêu Thần ở gần đây là trùng hợp ư?”
Anh ngẫm nghĩ rồi nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân, nếu đã đến đây rồi thì anh muốn tới điện Yêu Thần xem sao”.
Đường Băng Vân lắc đầu ngay: “Đừng anh! Nơi đó rất nguy hiểm, chúng ta nên rời khỏi đây thôi”.
Ngô Bình: “Không đến thì anh không cam lòng, mọi người về trước đi, về hang núi chờ tin của anh”.
Thấy Ngô Bình kiên quyết như vậy, Đường Băng Vân đành thở dài nói: “Được rồi, nhưng anh phải chú ý an toàn, nếu mất một sợi lông nào, về em không tha cho anh đâu”.
Ngô Bình cười nói: “Tuân lệnh bà xã”.
Nhóm Đường Băng Vân đi rồi, Ngô Bình cũng rời khỏi đây. Nhờ khả năng nhìn xuyên thấu mà anh đã nhìn thấy phương hướng dẫn tới điện Yêu Thần, nó nằm trên một ngọn núi cách đây vài dặm.
Anh lách mình rồi biến thành một con Hắc Hùng Tinh to như một ngọn núi nhỏ, anh có yêu cốt nên yêu khí quanh người rất mạnh.