Lúc này, anh nhìn thấy một đệ tử ăn mặc giống người của viện Chu Tước đi qua, bèn hỏi: “Người anh em này, anh biết động Vạn Yêu ở đâu không?”
Người này trố mắt nhìn Ngô Bình: “Đến động Vạn Yêu mà cũng không biết, anh là người mới à?”
Ngô Bình cười: “Tôi vừa đến viện Chu Tước”.
Người này tỏ vẻ khinh thường: “Động Vạn Yêu là nơi các đệ tử ưu tú tới lịch luyện, anh không có tư cách đi đâu, hỏi cũng vô dụng”.
Ngô Bình: “Mong anh chỉ chỗ giúp”.
Người này chỉ về một hướng, nói: “Đi mười chín nghìn dặm về phía đó là lối vào động Vạn Yêu. Nói là động Vạn Yêu nhưng nó là một thế giới dưới lòng đất cực kỳ rộng rãi, bên trong nguy hiểm trùng trùng. Nhưng yêu đan rất có giá trị, nếu giết được yêu quái trong đó thì có thể lấy yêu đang đi đổi lấy tài nguyên tu luyện”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn”.
Nói xong anh hoá thành một tia sáng, bay về phía trước.
Đệ tử kia giật cả mình, ngơ ngẩn cả buổi mới lẩm bẩm: “Khí tức mạnh quá, độn thuật quá cao siêu, anh ấy là ai vậy?”
Trên đường đi, anh lại hỏi đường hai người dân bản địa nữa, cuối cùng cũng tìm được động Vạn Yêu.
Động Vạn Yêu không thuộc về viện Chu Tước, nó nằm trong phạm vi kiểm soát của Tiên Đình. Bên ngoài động Vạn Yêu có thiết lập cấm chế mạnh mẽ và cổ xưa, cấm chế này có thể ngăn yêu quái trong động Vạn Yêu xông ra ngoài. Đồng thời, muốn ra vào động Vạn Yêu cũng phải có được sự cho phép của những người này.
Lối ra vào động Vạn Yêu có xây một toà đại điện. Ngô Bình nghe ngóng được, tu sĩ đi một mình muốn vào động Vạn Yêu phải nộp một số tiền lớn. Hơn nữa yêu đan lấy được trong động Vạn Yêu cũng chỉ được bán cho bọn họ, không được lén mang ra ngoài bán cho người khác. Đương nhiên, giá của bọn họ thấp hơn nhiều so với thị trường, chỉ bằng sáu phần mười giá thị trường, có nghĩa là ngồi không chiếm bốn phần lợi nhuận của tất cả yêu đan.
Nhưng những tổ chức như viện Chu Tước vào trong thì không cần phải bán yêu đan cho bọn họ. Dù sao thì chống lưng cho viện Chu Tước là thần thổ thông thiên, bối cảnh rất mạnh.
Ngô Bình tới lối ra vào, quan viên Tiên Đình phụ trách thu phí hỏi: “Tên, tới từ đâu”.
Ngô Bình nói: “Thần thổ thông thiên, đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên, Ngô Bình”.
Quan viên kia nghe nói là đệ tử nòng cốt của trung tâm thần thổ thông thiên cũng không kinh ngạc, dù sao ông ta cũng thường xuyên gặp các đệ tử của những môn phái tới đây, bèn nói: “Phí một trăm nghìn đồng Thần Long, thời gian ba ngày. Ba ngày sau chưa ra thì thu thêm mỗi ngày năm mươi nghìn đồng Thần Long”.
Ngô Bình: “Được”.
Người kia đưa cho Ngô Bình một thẻ bài: “Cầm nó cậu có thể ra vào động Vạn Yêu”.
Người này không nhắc đến chuyện bắt buộc phải bán yêu đan cho ông ta. Dù sao đây không phải là yêu cầu của Tiên Đình, mà chỉ là quy tắc bọn họ tự đặt ra thôi. Bọn họ lừa mấy tu sĩ bình thường không sao, nhưng nếu gặp các thiên kiêu tới từ những thế lực lớn ở thần thổ thông thiên thì không dám tuỳ tiện đắc tội.
Cầm thẻ bài, anh vào một thông đạo. Đi một đoạn trong thông đạo thì phía trước xuất hiện một kết giới mạnh mẽ. Thẻ bài trong tay anh phát sáng, cơ thể dễ dàng đi xuyên qua kết giới. Tiếp tục đi thêm mấy trăm mét, phía trước bỗng sáng sủa hẳn, một khu rừng dưới đất rộng lớn xuất hiện trước mặt anh.
Vì thiếu ánh sáng nên lá cây trong rừng này có đủ thứ màu, còn có thể hơi phát sáng, thế cho nên môi trường dưới lòng đất không phải hoàn toàn tối tăm.
Ngô Bình: “Băng Vân, anh vào động Vạn Yêu rồi”.