Ngô Bình: “Đương nhiên rồi ạ, sau này mong tiền bối chiếu cố nhiều hơn”.
Sau một thoáng im lặng, tử đằng nói: “Lần trước có một thằng nhóc tên Hỗn Thiên vào đây, bị ta dạy dỗ cho một hồi. Nhưng cậu ta cũng hiểu chuyện, thấy đánh không lại ta nên ngoan ngoãn hẳn. Cậu biết cậu ta không?”
Ngô Bình ngỡ ngàng: “Tiền bối đánh Cơ Tiên Bằng ạ?”
Tử đằng: “Ừ, hình như cậu ta tên Cơ Tiên Bằng. Người này thực lực bình thường như công pháp tu luyện cũng khá hay”.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Không ngờ thực lực của tiền bối lại cao đến vậy, đến Đạo Quân cũng không phải là đối thủ của tiền bối”.
Tử đằng: “Không nói chuyện này nữa. Ta không thể lấy không đồ của cậu được, cậu có điều kiện gì thì cứ nói với ta”.
Ngô Bình: “Tiền bối, nghe tiền bối nói vậy là ở đây còn mấy vị tiền bối lợi hại nữa, tiền bối có thể giới thiệu sơ qua cho vãn bối được không ạ? Không giấu gì tiền bối, Thần Nông Cốc này bây giờ là tài sản riêng của vãn bối, sau này nếu tới đây hái dược liệu sẽ không tránh khỏi việc gặp mặt, lo lót quan hệ trước cũng là một chuyện nên làm”.
Tử đằng: “Từ đây đi thêm hai mươi dặm cậu sẽ gặp một gốc hồ lô Thất Bảo. Hồ lô Thất Bảo còn lớn tuổi hơn cả ta, nghe nói là linh căn trời đất được sinh ra thời kỳ đầu Hồng Hoang. Tính nết của hồ lô Thất Bảo khá kỳ quái, không thích người lạ”.
Ngô Bình: “Vãn bối biết rồi, mong tiền bối đánh tiếng trước với Thất Bảo tiền bối, nói vãn bối muốn tới chào hỏi”.
Tử đằng: “Được, cậu chờ một chút”.
Nửa phút sau, tử đằng nói: “Thất Bảo tiền bối không muốn gặp cậu, xin lỗi nhé, ta không giúp gì được”.
Ngô Bình cũng không thất vọng, anh nói: “Vậy vãn bối không làm phiền nữa, chỉ hái thuốc quanh đây thôi”.
Tử đằng: “Cậu cứ tự nhiên”.
Ngô Bình đi vòng vòng trong phạm vi thế lực của tử đằng, gặp được dược liệu nào đáng để nuôi dưỡng thì anh bón phân, thúc đẩy nó lớn nhanh. Nếu gặp dược liệu quý hiếm thì anh sẽ đặt một ít đá thần dưới gốc.
Bận rộn hơn một ngày, anh cáo từ. Trước khi đi, anh chỉ hái vài dược liệu có thể dùng được.
Ra khỏi Thần Nông Cốc, anh bảo Hỉ Liên Thắng dẫn đường, thông qua trận vận chuyển tới viện Chu Tước của Tiên Giới.
Viện Chu Tước là một trong bốn viện, do ba đại thế gia của thần thổ thông thiên cùng nâng đỡ.
Tới Tiên Giới, Ngô Bình cảm thấy khí tức ở đây khác hẳn với Hồng Hoang. Lúc ở Hồng Hoang, anh cảm thấy rất thoải mái, nhưng tới Tiên Giới thì không còn nữa.
Ta khỏi trận vận chuyển, trưởng lão phụ trách trông coi trận vận chuyển hỏi anh tới đây làm gì. Sau khi biết anh là đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên thì mấy vị trưởng lão khách sáo hẳn.
Trận vận chuyển nằm ở rìa phía tây viện Chu Tước, dân cư thưa thớt, vì người qua lại giữa thần thổ thông thiên và viện Chu Tước không nhiều, đa phần thời gian không có ai dùng đến trrận pháp này.
Vừa bước ra ngoài anh đã lập tức liên lạc với Đường Băng Vân. Lúc trước anh có để lại một ngọc phù truyền tin cho Đường Băng Vân, chỉ cần khoảng cách không quá xa thì sẽ có thể liên lạc được.
Chẳng mấy chốc, bùa ngọc đã phát ra giọng nói vui mừng của Đường Băng Vân: “Huyền Bình! Anh tới Tiên Giới rồi à?”
Ngô Bình cười đáp: “Nhớ em rồi nên tới thăm em. Em ở viện Chu Tước à?”
Đường Băng Vân: “Em đang lịch luyện với đồng môn ở động Vạn Yêu, vài ngày nữa mới về”.
Ngô Bình: “Được, anh tới tìm em, đến nơi anh sẽ liên lạc”.