Lúc này, Ngô Bình cuối cùng cũng hiểu được Ngụy Nguyên đang lo lắng điều gì. Hoàng đế của nước Long chết hay bị thương không quan trọng, điều quan trọng là hoàng đế không ở đây, ai sẽ quản lý nước Long?

Tuy nhiên, anh và Ngụy Nguyên không quá thân thiết. Vì vậy anh không nói gì nhiều, chỉ trò chuyện vài câu rồi đi.

Sau khi đi vòng quanh trại một lần nữa, Ngô Bình quyết định đi tìm Chu Nguyên Thông.

Bởi vì Đinh Mặc vừa mới dự đám cưới của Ngô Bình xong, lúc này vẫn đang ở chỗ Chu Nguyên Thông.

Ngô Bình vừa đi tới, Chu Nguyên Thông lập tức biết anh đang suy nghĩ điều gì nên cười nói: “Chú em, chú biết việc hoàng đế bị thương rồi sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Anh, em tới chính là vì chuyện này”.

Chu Nguyên Thông gật đầu: “Để anh cho người chuẩn bị đồ ăn và rượu, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện”.

Sau khi bàn ăn được bày xong, Ngô Bình lấy rượu thuốc anh ủ ra rót cho ba người. Sau vài ly rượu, Chu Nguyên Thông nói: “Hoàng đế của nước Long bị nguyền rủa và bị thương nặng, sẽ không thể quay lại trong thời gian ngắn”.

Ngô Bình: “Hoàng đế không trở về, triều đình đại sự ai sẽ quyết định?”

Chu Nguyên Thông: “Hoàng đế trước khi rời đi đã hạ lệnh Thái tử trông coi việc nước, còn phái năm đại thần hỗ trợ Thái tử. Năm đại thần này đều xuất thân từ các thế lực khác nhau”.

Ngô Bình: “Đại ca, chuyện này có ảnh hưởng đến anh không?”

Chu Nguyên Thông: “Anh là người của Đại Thiên Tôn, đối với anh thì không mấy ảnh hưởng. Có điều, chú là Tổng thủ lĩnh kiếm Tổng đốc, nếu như Thái tử không ưa chú thì sẽ khó khăn cho chú”.

Ngô Bình: “Chức Tổng đốc chỉ là hư danh. Còn chức Tổng thủ lĩnh là do hoàng đế ban cho nên em không lo lắng về điều đó”.

Chu Nguyên Thông: “Hai ta không lo lắng, nhưng có rất nhiều người nên lo lắng. Nếu không ngoài dự đoán, trong triều sẽ sớm xảy ra đại chiến, dù sao các hoàng tử cũng không phải dạng vừa. Các đại thần cũng sẽ nhân cơ hội tăng cường sức mạnh của mình. Mà nếu xảy ra chiến loạn, nhất định sẽ có thương vong. Cho dù chúng ta không ở trong vòng xoáy đó, cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.”

Đinh Mặc: “Nghĩ những chuyện này cũng vô ích. Anh cả, chú Ba, hai người còn nhớ nơi em nhắc tới không?”

Ngô Bình: “Anh Hai đang nói về biển Tinh Túc ở đại lục Hồng Hoang sao?”

Đinh Mặc gật đầu: “Chú Ba, nếu có thời gian, chúng ta cùng nhau đi tới đó đi”.

Chu Nguyên Thông: “Được, anh sẽ cùng hai hiền đệ đi tới đại lục Hồng Hoang một chuyến. Có điều, anh còn có một số việc trong tay, mười ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát. Chú Ba, nếu như chú có thời gian thì giúp anh luyện thêm Long Tượng Thần Đan nhé”.

Chu Nguyên Thông mấy ngày nay chuẩn bị không ít dược liệu, đều là dùng để luyện chế Long Tượng Thần Đan.

Ngô Bình đáp: “Được”.

Cùng trong hôm đó, Ngô Bình luyện chế tất cả dược liệu thành đan dược, tổng cộng luyện ra hai tư viên Long Tượng Thần Đan cấp truyền kì. Anh giữ lại mười hai viên, đưa mười hai viên còn lại cho Chu Nguyên Thông.

Vẫn còn chín ngày nên luyện chế đan dược xong, anh lại quay về nhà.

Lý Mai cũng đang mang thai đứa con của anh, bây giờ anh cũng cần chăm sóc cho Lý Mai.

Sau khi về nhà, anh ở lại với Lý Mai vài ngày, sống trong thế giới riêng của hai người họ.

Hôm sau, Ngô Bình đang ăn trưa với Lý Mai thì đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội. Nhiều ngôi nhà gần Hưng Long bị sập, rất nhiều người bị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play