Ngô Bình tạm dừng tu luyện, để mặc cho sức mạnh Bản Nguyên đi ra khắp cơ thể khiến anh vô cùng thoải mái. Về sau, Ngô Bình nằm luôn xuống nghỉ ngơi. Anh chẳng suy nghĩ gì nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, anh nhìn thấy Nhị Hỗn đang ngồi trước mặt nhìn anh chằm chằm.

Ngô Bình hỏi: “Nhị Hỗn, mày nhìn gì vậy?”

Nhị Hỗn: “Sao cậu không đi soi gương đi”.

Ngô Bình đi tới chỗ cái gương thì phát hiện ra gương mặt, xương cốt, dáng vóc của mình đều có sự thay đổi rõ rệt. Những sự thay đổi này chắc chắn có liên quan đến sức mạnh Bản Nguyên.

“Sức mạnh Bản Nguyên này quả thực có tác dụng thần kỳ khiến người ta thay da đổi thịt!”

Rửa mặt xong, anh đi tới gặp Phiêu Miểu Đạo Quân.

Phiêu Miểu Đạo Quân đáp: “Huyền Bình, Côn Luân Kiếm Cung đã đi vào ổn định, vi sư cũng nên quay về rồi”.

Ngô Bình biết sư tôn không thể ở đây trấn giữ mãi. Anh đáp: “Sư tôn, sư tôn không ở thêm vài ngày sao?”

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Không đâu, Linh Vi sư tỷ con sẽ ở lại thêm một thời gian để giúp con quản lý Kiếm Cung. Con cũng không được lười biếng, phải chăm chỉ học tập”.

Ngô Bình: “Vâng”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Chiếc nhẫn ngọc mà sư tổ tặng con tranh thủ thời gian nghiên cứu đi nhé”.

Phiêu Miểu Đạo Quân dặn dò thêm vài câu rồi liền từ biệt Ngô Bình.

Sau khi tiễn sư tôn, Ngô Bình nói với Linh Vi: “Sư tỷ, đệ muốn ra ngoài mấy hôm. Mấy ngày này phải phiền sư tỷ rồi”.

Linh Vi: “Không sao, sư tỷ sẽ giúp cậu dạy dỗ các trưởng lão chấp sự, để sau này cậu không phải tự mình làm hết mọi việc”.

Ngô Bình mừng rỡ: “Vẫn là sư tỷ suy nghĩ thấu đáo nhất”.

Ngô Bình cảm thấy rất an tâm khi có Linh Vi trông coi Kiếm Cung. Anh yên tâm về nhà thăm hai đứa trẻ.

Sau khi ở nhà với con hai ngày, anh dặn Nhị Hỗn ở lại trông nhà còn mình thì đến Long Kinh. Theo anh tính toán, mấy ngày nữa sẽ đến lúc hoàng đế đích thân chinh phạt nước Đại Tây. Trước đó anh đã hứa với Đại tướng quân Ngụy Nguyên sẽ đi cùng trong cuộc chinh phạt.

Trở lại trại Cấm quân, anh thấy những người lính đang tập luyện. Năm bộ công pháp anh truyền dạy rất hiệu quả. Sau khi hỏi thăm tình hình một chút, anh đến gặp Ngụy Nguyên.

Nhìn thấy Ngô Bình trở về, Ngụy Nguyên rất vui mừng: “Ngô đại nhân, cậu đã trở lại”.

Ngô Bình nghe trong giọng nói của ông ấy có chút buồn phiền, liền hỏi: “Tướng quân, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ngụy Nguyên khẽ thở dài, đáp: “Hoàng thượng đột nhiên hủy bỏ cuộc chinh phạt, đã ba ngày nay không thiết triều”.

Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Việc này rất không bình thường sao?”

Ngụy Nguyên: “Đúng vậy! Tôi nghi ngờ rằng nước Đại Tây đã ra tay.”

Ngô Bình: “Người của nước Đại Tây ra tay ngay trong cung sao?”

Ngụy Nguyên: “Hôm qua tôi mới biết tin hoàng đế trọng thương, đã về Tiên Giới, đang nhờ Đại Thiên Tôn giúp hoàng đế trị thương”.

Ngô Bình rất kinh ngạc: “Ai có thể đả thương hoàng đế kia chứ?”

Ngụy Nguyên: “Đúng như cậu dự đoán, vương quốc Đại Tây đã yểm một lời nguyền khủng khiếp. Cho dù Đại Thiên Tôn có cứu hoàng đế thì hoàng đế cũng có thể phải nghỉ ngơi một năm rưỡi trước khi quay trở lại”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play