Kiếm Đạo Quân: “Phiêu Miểu Thiên Tôn, những hậu bối này nên thi đấu như thế nào?”

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Nếu đều là tu sĩ Kiếm Đạo thì đương nhiên là đấu kiếm”.

Thiên Hà Kiếm Đế: “Ở đây có mấy trăm anh hùng trẻ tuổi, nếu tất cả đều phải so tài thì thật lãng phí thời gian của mọi người. Tôi có một con rối Kiếm Tông ở đây, nó rất lợi hại. Ai có thể thắng được con rối sẽ có thể tham gia vào cuộc thi tiếp theo.”

Mọi người đều đồng thuận, dù sao nếu ngay cả con rối Kiếm Tông cũng không đấu lại được, về sau nhất định cũng không thể lọt vào top ba nên không cần thi đấu tiếp làm gì.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, con là đại diện của Côn Luân Kiếm Cung, con sẽ đánh trận đầu tiên”.

Thiên Hà Kiếm Đế tay phải làm ra một thủ ấn, trên quảng trường bên ngoài đại điện, một tia kiếm quang rơi xuống, hóa thành con rối Kiếm Tông.

Kiếm tông tức là tông sư Kiếm Đạo, sức chiến đấu đương nhiên không yếu. Có thể đánh với tông sư thì cũng phải là tông sư, hoặc là mạnh hơn cả tông sư.

Ngô Bình chắp tay hướng về phía mọi người: “Vậy tôi xin đánh trận đầu. Có điều, nếu ra tay nặng, lỡ có đánh hỏng con rối thì xin Thiên Hà Kiếm Đế đừng trách tội”.

Thiên Hà Kiếm Đế khẽ mỉm cười: “Không cần lo lắng, con rối này có ba cảnh giới, chính là cảnh giới Kiếm Tông, cảnh giới Kiếm Vương và cảnh giới Kiếm Hoàng. Hiện giờ, nó đang ở cảnh giới Kiếm Tông nhưng thực ra có thể thăng cấp tối đa tới cảnh giới Kiếm Hoàng. Nếu như cậu đủ mạnh, có thể ép nó thăng lên cảnh giới Kiếm Vương, thậm chí là cảnh giới Kiếm Hoàng”.

Ngô Bình cười đáp: “Vậy thì tốt!”

Ngô Bình bước ra rồi lao ra quảng trường nhanh như một tia chớp. Người trong điện cũng đi theo xem trận chiến.

Những người không đủ tư cách vào điện trở nên phấn khích, bay lên không trung để theo dõi trận chiến từ xa.

“Bắt đầu rồi! Đó là con rối Kiếm Tông của Thiên Hà Kiếm Đế. Đây hẳn là tuyển chọn các tuyển thủ thi đấu vòng sau”.

“Kiếm Tông đã rất lợi hại, giống như Võ Tông được tháp Tiên Võ công nhận. Những người có cùng cảnh giới, thường không phải là đối thủ của Kiếm Tông”.

“Võ Tông của tháp Tiên Võ chia thành từng cấp sao, còn có cảnh giới Truyền Kỳ, cảnh giới Chí Tôn. Vậy Kiếm Tông của kiếm phái Đại Hoang có chia tương tự không?”, có vài tu sĩ tò mò nghe ngóng.

“Đương nhiên là có, nhưng Kiếm Tông chia theo phẩm cấp. Cao nhất chính là thượng thượng phẩm, sau đó là thượng phẩm, thượng hạ phẩm. Thấp nhất là hạ thượng phẩm, hạ phầm, hạ hạ phầm. Con rối Kiếm Tông này có lẽ mạnh ngang với thượng phẩm, sức mạnh thật đáng kinh ngạc”.

“Thì ra là vậy, bây giờ có trò hay để xem rồi!”

Những người tới hóng hớt này thấy sắp có trận chiến lớn thì càng phấn khích hơn. Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Ngô Bình.

Ngô Bình đứng trước con rối Kiếm Tông khổng lồ, đánh giá nó một lượt. Con rối này cao khoảng năm mét, cầm một thanh kiếm dài bảy mét, thanh kiếm được bao phủ dày đặc bởi những lá bùa.

Con rối này mặc dù bề ngoài giống người, nhưng bên ngoài lại có một tầng ánh sáng kim loại, trên bộ xương làm bằng vàng thần của nó cũng có khắc những hoa văn thần bí.

Có thể thấy con rối này không đơn giản, rõ ràng nó đã phong ấn phần lớn sức mạnh của mình.

Ngô Bình đột nhiên nở nụ cười, nhìn Thiên Hà Kiếm Đế cách đó không xa, nói: “Kiếm Đế, tôi cảm thấy nên khởi động chế độ Kiếm Vương,

đánh với Kiếm Tông rất nhàm chán.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play