Nói rồi anh sai người dẫn bán thần và bán yêu này vào bên trong.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Huyền Bình, bán thần rất mạnh, con có chắc muốn giao đấu với chúng không?”

Ngô Bình: “Bọn chúng dám hỗn hào với sư tôn, con phải cho chúng một trận. Nếu không, con nuốt không trôi cục tức này”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn cười đáp: “Vậy tùy con xử lý”.

Vốn họ tưởng khách khứa đã đến hết, nhưng ở phía xa bỗng vọng tới tiếng rồng ngâm, sau đó hai con Chân Long bay tới. Khi sắp tới nơi, chúng hóa thành hai thiếu niên một nam một nữ.

Người thanh niên chắp tay: “Thất thái tử Đông Hải Long Cung, Ngao Huyền Giáp tham kiến Đạo Quân!”

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Mời hai vị vào trong”.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, người của Đông Hải Long Cung cũng tới!

Sau đó, hoàng đế nước Long cũng phái hai thiên tài Kiếm Đạo trẻ tới.

Buổi trưa, khách khứa đã đông đủ. Thậm chí còn nhiều vị khách không mời tụ tập xung quanh kiếm sơn để xem náo nhiệt.

“Thú vị đây! Kiếm phái Đại Hoang, thế giới Kiếm Đạo, Thái Thanh kiếm tông, Đông Hải Long Cung, bán thần và bán yêu,… Tất cả những thế lực trong truyền thuyết đều tới đây rồi. Không biết bọn họ có giao đấu không nhỉ?”

“Côn Luân Kiếm Cung phải giành được Tam Trùng Long Môn Đan mới được. Chúng ta phải tranh đấu với đám người kia, phải để họ thừa nhận địa vị của Côn Luân Kiếm Cung”.

“Lý Huyền Bình đó có đánh lại được nhiều thiên tài thế này không?”

“Có trời mới biết được! Nhưng dù thế nào đi nữa thì quá trình chắc chắn sẽ rất đặc sắc. Thật đáng tiếc là chúng ta không được xem trực tiếp, chỉ có thể ở ngoài hóng hớt”.

Bên ngoài đại điện, khách khứa đã ổn định chỗ ngồi.

Phiêu Miểu Đạo Quân nói: “Hoan nghênh các vị đến Côn Luân Kiếm Cung tham dự đại hội Đan Kiếm. Ba vị tu sĩ Kiếm Đạo xuất sắc nhất hôm nay có thể nhận được ba viên đan dược”.

Kiếm Đạo Quân lên tiếng: “Đại thế giới Kiếm Đạo của chúng tôi cũng không thể hẹp hòi. Tôi cũng có ba món bảo vật đến đây tìm chủ”.

Nói rồi ông ta phất tay một cái, ba thanh bảo kiếm xuất hiện trên không trung, đó đều là những thanh kiếm nổi tiếng thời thái cổ. Những thanh kiếm này có tên là kiếm Thái Giáp, kiếm Thừa Ảnh, kiếm Hàm Quang.

Thiên Hà Kiếm Đế nói: “Kiếm phái Đại Hoang cũng có ba món bảo vật”.

Ông ta phất ống tay áo, ba lá bùa lơ lửng trên không trung. Trong đó lá bùa quý nhất gọi là Hoang Thiên kiếm phù. Kiếm phù này có thể đả thương cả Đạo Quân!

Bán thần kia cười hi hi nói: “Một đống rác rưởi như vậy mà cũng dám lấy ra sao?“

Nói rồi, hắn ném ra một viên thần đan, kiêu ngạo nói: “Đây là Lôi Điện Thần Đan, uống nó vào là sẽ có được truyền thừa từ huyết mạch của thần Lôi Điện! Ai đánh thắng được tôi thì viên đan này thuộc về người đó!”

Một tu sĩ trẻ cũng đem ra ba món bảo vật do hoàng đế nước Long chuẩn bị. Ba món bảo vật lần lượt là một viên đan dược, một bộ công pháp, một món pháp bảo. Người giỏi nhất sẽ giành được món pháp bảo kia.

Những thế lực khác cũng thi nhau đưa ra các món bảo bối cho mọi người xem. Còn một số thế lực nhỏ thì hoặc không mang bảo vật tới hoặc ngại ngùng không dám lấy ra.

Chẳng mấy chốc, hàng trăm bảo vật đã lơ lửng giữa không trung của chính điện, tỏa sáng rực rỡ khắp nơi.

Điều này nằm ngoài dự đoán của Ngô Bình, nhưng anh vẫn rất vui, bởi vì thứ tốt nhất chắc chắn sẽ thuộc về anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play