Người đàn ông mặc áo bào màu lam nổi giận nói: “To gan thật! Nếu để tôi đuổi được thì tôi sẽ cho hắn sống không bằng chết”.

Hắn vừa nói dứt câu thì có một tia chớp loé lên, Ngô Bình bế Đỉnh Nhi xuất hiện trước mặt họ, anh nói: “Kinh, cho tôi sống không bằng chết cơ à? Thử đi xem nào”.

Người đàn ông áo lam giật bắn mình, rõ đang há miệng mà không nói được gì. Hắn không ngu, chỉ nhìn độn quang của Ngô Bình thôi cũng đủ biết anh mạnh thế nào rồi.

Hắn vứt hết liêm sỉ sang một bên rồi nói: “Anh bạn, ban nãy là chúng tôi sai, không kịp thu độn quang lại, xin lỗi nhé!”

Ngô Bình tỉnh bơ nói: “Nếu tôi mà không né kịp thì giờ cả hai bố con đã bị thương rồi”.

Tên kia: “Chúng tôi vô tình thôi, xin thứ tội!”

Ngô Bình: “Nhưng anh vừa kêu sẽ cho tôi sống không bằng chết cơ mà? Giờ sao lại xin lỗi thế?”

Người đàn ông: “Tại miệng nhanh hơn não thôi, chứ tôi nào dám”.

Ngô Bình cười khẩy: “Tôi định dùng độn quang giết các người rồi, không ngờ lại có bùa hộ thân cấp Đại La xuất hiện. Nói đi, các người là ai?”

Người đàn ông mặc áo bào màu lam: “Chúng tôi là đệ tử của Hoàng Cực Tông, đang trên đường đến thăm hoàng đế nước Long để tặng bảo vật”.

Ngô Bình chưa nghe đến Hoàng Cực Tông bao giờ nên nói: “Các người định tặng gì, lấy ra đây cho tôi xem”.

Mấy người kia ngơ ngác nhìn nhau, tên áo lam nói: “Có hai đệ tử của Hoàng Cực Tông vừa gia nhập thần thổ Thông Thiên nên anh đừng quá đáng như thế”.

Chát!

Ngô Bình tát bay tên đó, đầu hắn ngoẹo sang một bên rồi kêu gào trong đau đớn.

“Ban nãy, các người định giết bố con tôi mà không phải là quá đáng à?”

Hai người còn lại sợ đến mức bất động, khí thế bức người của Ngô Bình khiến họ thậm chí không dám nghĩ đến việc phản kháng.

Tên áo lam lấy một cái nhẫn trữ đồ ra rồi đưa cho Ngô Bình: “Ở đây”.

Anh cầm lấy chiếc nhẫn thì thấy bên trong có một cái đỉnh, chính là một trong Cửu đỉnh.

Ngô Bình tịch thu luôn cái nhẫn rồi nói: “Đây coi như thứ các người bồi thường cho bố con tôi”, anh vừa nói dứt câu thì có một tia chớp loé lên, hai bố con đã biến mất.

Mấy người kia khóc không ra nước mắt, mất đỉnh rồi thì họ biết ăn nói thế nào với Hoàng Cực Tông đây?

Ngô Bình quay về nhà họ Nhậm rồi lấy cái đỉnh ra bỏ vào trong Động Thiên của mình. Vậy là anh đã có năm trong chín cái đỉnh rồi.

Mấy ngày sau đó, Ngô Bình dẫn vợ con đi chơi khắp nơi.

Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh, loáng cái đã sắp tới ngày diễn ra đại hội Đan Kiếm ở Kiếm Cung Côn Luân rồi, Ngô Bình là cung chủ nên đương nhiên phải có mặt. Nhậm San San muốn ở lại nhà bố mẹ mấy hôm, có Tiểu Hoàng Long bảo vệ cô ấy nên Ngô Bình cũng yên tâm phần nào.

Ngô Bình vừa về Kiếm Cung thì đã thấy mọi thứ được bày biện xong xuôi, đại hội Đan Kiếm sẽ diễn ra vào ngày mai.

Anh đi gặp Phiêu Miểu Thiên Tôn trước, bà ấy cười nói: “Huyền Bình, con không ở nhà cùng vợ con à? Không sợ họ giận sao?”

Ngô Bình: “Đại hội Đan Kiếm rất quan trọng, đệ tử không thể vắng mặt được”.

Phiêu Miểu Thiên Tôn: “Ngày mai, con phải so tài kiếm thuật với kỳ tài của mọi nơi, con cần học một chút kiếm thuật của Thái Thanh Kiếm Tông đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play