Lý Thanh Đế: “Tôi nghe ngóng được thật ra nội bộ Lý Môn có một đường thăng tiến đơn giản”.

Ngô Bình: “Ồ? Con đường nào?”

Lý Thanh Đế: “Chỉ cần đất trong tay lên đến quy mô nhất định sẽ có thể trở thành tộc thân. Mà chỉ cần cống nạp cho Lý Môn đủ tiền và lương thực thì có thể trở thành tông lão. Nếu có một thế lực lớn mạnh khác đứng đằng sau hỗ trợ thì không khó để có thể trở thành tông chủ. Tông chủ trước đây là tông lão, người này tương đối giàu có, hơn nữa môn chủ Thiên Kiếm Môn đứng sau hỗ trợ nên mọi người đều chọn người này làm tông chủ”.

“Nói trắng ra, ai có tiền, thực lực đằng sau người đó lớn mạnh thì người đó có thể trở thành tông chủ”, Lý Thanh Đế nói.

Ngô Bình bật cười: “Ý anh là muốn cho tôi làm tông chủ sao?”

Lý Thanh Đế cười nói: “Tại sao không thể? Tông chủ, thực lực của anh rất mạnh, không thiếu tiền, chỗ chống lưng đằng sau cũng mạnh hơn đám người kia, họ không có lý do không chọn anh làm tông chủ”.

Ngô Bình: “Sau này hẵng nói chuyện này, anh đã nghe ngóng rõ ràng mục đích đại hội tông chủ lần này chưa?”

Lý Thanh Đế nói: “Cũng hòm hòm rồi. Thật ra mục đích đại hội tông chủ là thôn tính các các tông môn bên ngoài để tăng cường sức mạnh của Lý Môn. À phải rồi, có vẻ như tiên giáo Thái Thanh đã phái người xuống để hỗ trợ họ làm vậy”.

“Tiên giáo Thái Thanh sao?”, Ngô Bình cười: “Phái ai?”

Lý Thanh Đế: “Hình như là một người tên Lý Đa Văn, tôi cũng không quen”.

Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc thôn tính đất đai ở Linh Xuyên nghiêm trọng như vậy, người dân thường lấy gì sinh sống?”

Lý Thanh Đế: “Phần lớn họ là nông dân tá điền, người lao động dài hạn hoặc người tị nạn, những người buôn bán nhỏ. Mặc dù họ có thể tồn tại nhưng sống rất chật vật. Sáu mươi phần trăm thu hoạch của họ phải giao cho nhà địa chủ, ngoài ra còn thêm hai mươi phần trăm làm lợi tức, tiền lãi cuối cùng có thể đến tay mình không đến hai mươi phần trăm”.

Ngô Bình hỏi: “Một người cần phải trồng bao nhiêu thửa ruộng mới có thể ăn đủ bữa nó?”

Lý Thanh Đế: “Có thể nào cũng phải hai mươi thửa nhỉ?”

Ngô Bình: “Một thửa ruộng có giá bao nhiêu?”

Lý Thanh Đế: “Một thửa có thể có giá bốn trăm đến một nghìn tiền bùa”.

Ngô Bình: “Đắt thế à?”

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, giá trị của tiền bùa kém trước rất nhiều, trước khi thế giới thay đổi, một tiền bùa có thể đổi được mấy trăm triệu tệ. Nhưng bây giờ, một tiền bùa chỉ đáng giá mấy trăm Long tệ”.

Ngô Bình: “Nói cách khác nếu tôi mua đủ đất cho mười tỷ người, tôi cần trả nhiều nhất hai trăm tỷ tiền báu thôi”.

Lý Thanh Đế ngây người: “Tông chủ, lẽ nào anh định muốn nhiều đất thế à?”

Hai trăm tỷ tiền báu tức là hai trăm triệu đồng Thần Long, chút tiền này chẳng là gì với anh cả.

Anh nói: “Thanh Đế, anh về thì bắt đầu mua đất, mua hai trăm tỷ mẫu. Đến thời điểm thích hợp, đem những mảnh đất này phân phát cho những người tị nạn không có đất đai, miễn phí gieo trồng cho họ”.

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, anh làm thế thì chúng ta có lợi ích gì?”

Ngô Bình cười nói: “Tất nhiên tôi cũng có điều kiện, muốn trồng miễn phí trên đất của tôi thì phải lập bài vị trường sinh ở nhà, mỗi ngày dâng hương cúng bái”.

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, anh làm vậy là muốn chuẩn bị cho Thần Tiên sau này?”

Ngô Bình: “Công đức là một việc tốt, chúng ta phải chuẩn bị trước. Ngoài ra mua đất cũng là một khoản đầu tư. Anh không thấy rằng tiền bùa ngày càng không có giá trị, sức mua vẫn luôn sụt giảm sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play