Lấy được giấy tờ bổ nhiệm, Ngô Bình còn nhận mấy bộ đồ, lúc này mới đứng lên chào tạm biệt. Lúc này anh lại luyện chế được hai loại cổ đan, lần lượt lấy ra một viên rồi đưa cho Trương Bạch Y.

Anh ra khỏi rừng rậm, bay về phía Linh Xuyên.

Phía tây rừng rậm là một dãy núi cực kỳ cao lớn, nó chia phần Đông và phần Tây thành hai phần, phía Đông là rừng rậm vô tận, phía Tây là một thung lũng cực lớn, thung lũng này tên là Linh Xuyên.

Linh Xuyên rộng tám triệu dặm, cho dù diện tích thực của nó không lớn đến thế nhưng cũng sẽ không chênh lệch mấy. Vì Linh Xuyên được bao bọc bởi núi cao nên có rất nhiều sông lớn, tài nguyên nước phong phú, đã tạo nên một nền văn minh nông nghiệp phát triển ở đây.

Khi Ngô Bình bay ở trên bầu trời nhìn thấy Linh Xuyên dài vô tận, cũng cảm thấy kinh ngạc, một vùng đất màu mỡ rộng lớn như vậy đã nuôi sống hàng chục tỷ người trong rất nhiều năm, đó thực sự là một món quà mà ông trời ban tặng.

Sau đó anh liên hệ với Lý Thanh Đế, hai người hẹn gặp nhau ở Dương Kinh – thủ đô nước Lương.

Tại một quán trọ ở Dương Kinh, Ngô Bình tìm gặp Lý Thanh Đế. Lúc này Lý Thanh Đế đã hỏi thăm cụ thể tình hình ở Linh Xuyên, sau đó báo lại với Ngô Bình.

Nước Lương là một trong ba nước lớn ở Linh Xuyên, tạo nên thế kiềng ba chân với hai nước còn lại, chiến tranh liên miên, tình trạng này đã kéo dài mấy trăm năm.

Linh Xuyên quá lớn, cũng từng có những quốc gia rất hùng mạnh trong lịch sử chẳng hạn như Đế quốc Võ Tống ba nghìn năm trước đã kiểm soát gần chín mươi phần trăm đất đai ở Linh Xuyên.

Tuy nhiên, đế quốc Võ Tống chỉ tồn tại trong tám mươi năm trước khi sụp đổ, nhiều thế lực được hình thành trên nền tảng của nó, sau hàng nghìn năm tranh đấu, cuối cùng mới hình thành tình hình ổn định của ba thế lực lớn như hiện tại.

Ngoài nước Lương còn có nước Tề và nước Trần, trong đó nước Lương có mối quan hệ mật thiết với Thiên Kiếm Môn, Thiên Kiếm Môn là chỗ dựa cho nước Lương, đứng sau nước Tề là Thiên Cơ Môn, cũng là một thế lực rất mạnh. Nước Trần thì có tình hình khá đặc biệt, mặc dù không có chống chỗ lưng nhưng rất nhiều hoàng thân quốc thích đều là đệ tử và trưởng lão của Thiên Cổ Giáo, nhưng Thiên Cổ Giáo lại có thế lực rất mạnh trong ba đế quốc.

Trên thực tế, diện tích của ba đế quốc cộng lại không bằng một phần mười của Linh Xuyên, nhưng như thế đã là thế lực lớn nhất rồi.

Ngoài ba đại đế quốc thì còn có rất nhiều các thế lực lớn nhỏ, nhưng chúng đều không thể so được với ba đại đế quốc.

Lý Thanh Đế cũng thu thập rất nhiều sách lịch sử địa phương Linh Xuyên, đưa chúng cho Ngô Bình. Anh đọc lướt qua thì đã biết được tình hình ở Linh Xuyên vô cùng phức tạp.

Lý Thanh Đế: “Thế lực lớn nhất ở Linh Xuyên thật ra là những quý tộc trong các gia tộc lớn. Như Lý Thị, Ngô Thị, Tần Thị và Trần Thị đều có thế lực rất mạnh. Những quý tộc và người trong tộc của họ kiểm soát hơn tám mươi phần trăm đất đai ở Linh Xuyên. Ba đế quốc lớn và vài tông môn hùng mạnh, cùng những nhân vật cốt lõi đều là người trong quý tộc”.

Ngô Bình: “Sức mạnh của quý tộc mạnh đến thế à”.

Lý Thanh Đế: “Hệ thống phân cấp nội bộ của các quý tộc rất nghiêm ngặt, có các tầng kiểm soát. Chẳng hạn như trong Lý Môn có các cấp bậc, cấp thấp nhất được gọi là tiểu tốt, lên nữa là lương nhân, trên lương nhân được gọi là sĩ nhân, trên sĩ nhân là tộc thân, tông lão, tông chủ. Lương nhân thường có thể được phân chia nhiều đất đai, sĩ nhân sẽ được nhiều hơn. Nếu là tộc thân thì là địa chủ lớn. Một tộc thân của Lý Thị, có trong tay ít nhất mấy chục triệu héc ta đất, nhiều hơn nữa thì có mấy trăm triệu héc ta”.

Ngô Bình: “Thế nên sức mạnh cơ bản nhất ở Linh Xuyên là các địa chủ lớn và địa chủ nhỏ bên dưới”.

Lý Thanh Đế: “Đúng thế, cho nên muốn khống chế Linh Xuyên, trước tiên phải khống chế các quý tộc. Tông chủ, chúng chưa cần có dã tâm khống chế Linh Xuyên, nhưng tôi nghĩ tại sao không nhân cơ hội khống chế Lý Thị ở Linh Xuyên?”

Ngô Bình khẽ cười: “Anh có đề nghị gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play