Hàn Bạch: “Thực ra đây chính là ý của Đại Tiên Tôn. Chúng ta dùng đan dược để khiến thiên tài mất đi giá trị”.

Ngô Bình cau mày hỏi: ‘Khiến thiên tài mất đi giá trị?”

Hàn Bạch gật đầu: ‘Đại Tiên Tôn cho rằng, sau này tư chất sẽ không còn quan trọng nữa, chỉ cần có tài nguyên là có thể tạo ra nhân tài”.

Ngô Bình trầm ngâm. Thực ra anh cũng đã sớm nhận ra điều này. Khi một người có đủ tài nguyên, có thân thế đủ lớn thì chắc chắn sẽ không thua kém gì những thiên tài bẩm sinh. Trên thế giới này đã từng có bao đấng anh tài tuyệt thế, nhưng cuối cùng thì sao? Chẳng phải đa số họ vẫn bị vùi dập bởi dòng chảy thời gian và sự khäc nghiệt của lịch sử hay sao?

Suy nghĩ vài giây, anh đáp: “Anh Hàn, tôi nghĩ nếu chỉ với sức của một mình tôi thì làm không nổi bao nhiêu”.

Hàn Bạch: “Không sao cả, Tiên Đình bồi dưỡng rất nhiều đan sư giỏi. Chỉ cần cậu đồng ý dạy họ thì sau này họ cũng có thể luyện ra những loại đan dược lợi hại như vậy”.

Hàn Bạch nói tiếp: ‘Đại Tiên Tôn còn nói, ai là người đầu tiên luyện ra được loại đan dược này thì sẽ được hưởng lợi từ nó. Trong tương lai, mỗi lần bán được một viên đan dược đó thì người đầu tiên luyện ra nó sẽ được chia một phần lợi tức.

Ngô Bình: “Loại đan dược này chắc chăn không thể luyện với số lượng lớn nên phần lợi tức đó cũng chẳng đáng là bao”.

Hàn Bạch cười đáp: “Nhưng chẳng phải cậu sẽ được Đại Tiên Tôn coi trọng hơn sao?”

Ngô Bình: “Tôi có thể thử, có điều tôi cũng hy vọng anh giúp tôi một việc”.

Hàn Bạch: “Cậu cứ nói”.

Ngô Bình: “La Thiên Tướng của Thiên Địa Kiếm Tông là sư tôn của tôi. Ông ấy hiện đang bị Kiếm Đạo Quân giam giữ. Tôi hy vọng anh có thể cứu ông ấy ra”.

Hàn Bạch trầm ngâm một lát rồi đáp: ‘Chuyện này cũng không khó, chỉ cần Đại Tiên Tôn nói một câu là xong. Thế này đi, trước mắt cậu luyện giúp anh vài ba loại đan dược. Chỉ cần chúng có công hiệu đủ tốt, anh đảm bảo La Thiên Tướng có thể bình an trở về”.

Ngô Bình: “Được, cho tôi vài ngày đi. Xong xuôi tôi sẽ liên hệ với anh”.

Hàn Bạch cười đáp: “Quyết như vậy nhé!”

Sau khi tiễn Hàn Bạch đi khỏi, Ngô Bình bát đầu nghĩ xem nên luyện chế loại đan dược nào.

Sau khi cân nhắc một chút, anh quyết định luyện chế một loại đan dược có thể giúp người ta bước vào cảnh giới Vương của Nhân Tiên, tên là Tiên Vương Đan. Đồng thời, anh cũng luyện chế một loại đan dược giúp giải phóng và nâng cao khả năng của nguyên thần lên mức cực đại, anh đặt tên cho loại đan dược này là Đại Thần Đan.

Hôm đó, anh quay về nhà chuyên tâm luyện đan. Anh mất hai ngày để nghiên cứu Tiên Vương Đan. Còn Đại Thần Đan, anh phải mất đến ba ngày mới xong.

Sau đó, anh giao hai viên Tiên Vương Đan Đế phẩm và hai viên Đại Thần Đan Đế phẩm cho Hàn Bạch. Trên thực tế, anh còn đã luyện được ra đan dược cấp truyền kỳ, nhưng anh không giao nó cho Hàn Bạch.

Sau khi anh giao đan dược đi, Lý Thanh Đế đột nhiên chạy tới tìm anh.

Lần trước Lý Thanh Đế đã cùng anh đi tới Thái Thanh Kiếm Tông. Tư chất của Lý Thanh Đế cũng không tệ, giờ đã là đệ tử chân truyền của Thái Thanh Kiếm Tông, anh ta vừa mới ở bên đó chạy tới chỗ Ngô Bình.

Lý Thanh Đế: “Tông chủ, Lý Thị tại Linh Xuyên phái người gửi thiệp tới mời anh tới Linh Xuyên tham dự ‘Đại hội Tông chủ Lý Thị”.

Ngô Bình nhận thiệp mời, thấy trên đó ghi là tông chủ Lý Thị ở Linh Xuyên mời tông chủ Lý Thị ở Đông Hải đến tham dự Đại hội Tông chủ Lý Thị, ngoài ra cũng không có nội dung gì khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play