Ngô Bình ngớ người, trong lòng thâm nói, sao em lại gọi bố chồng thế, chúng ta chỉ giả làm vợ chồng thôi mà?
Lý Niệm Tổ rất vui, thấy con dâu không chỉ xinh đẹp mà còn hiểu lễ nghĩa bèn cười nói: “Tốt, tốt, quận chúa không cần phải đa lễ”.
Lam Hân Nguyệt hỏi: “Chồng, đám hung thú kia bị anh đuổi đi đấy hả?”
Đang nói chuyện thì con chó lớn chạy tới với vẻ mặt thoả mãn, rồi còn ợ hơi nữa.
Ngô Bình: “Ừ, bị con chó này của anh đuổi đi hết rồi”.
Nhị Hỗn trợn mắt lên: “Tôi không phải chó, tôi là Hỗn Mang đời hai”.
Ngô Bình: “Nó tên Nhị Hỗn”.
Tuy Lam Hân Nguyệt rất tò mò nhưng không hỏi nhiều, mời Ngô Bình và Lý Niệm Tổ vào phòng khách trước.
Nói chuyện đôi câu, Ngô Bình mới biết những thế lực kia vân chưa từ bỏ, không biết dùng thủ đoạn gì mà khiến quanh phủ Chiến Vương xuất hiện nhiều hung thú đến thế.
Hung thú tới quá đột ngột, rất nhiều nô bộc trong nhà đã bị chúng ăn mất. May là vân còn trận pháp bảo vệ phủ, nếu không lần này phủ Chiến Vương nguy hiểm trùng trùng.
Ngô Bình cũng để ý thấy trong đám hung thú kia có không ít con đã đạt tới cấp Chân Tiên, may là có Nhị Hồn ra tay, nếu không anh cũng phải tốn sức lắm mới dẹp được.
Anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ra phủ Chiến Vương phải chủ động ra tay rồi, không thể bị động mãi thế này được”.
Lam Hân Nguyệt: “Ý của anh là sao?”
Ngô Bình: “Nói cho cùng thì thứ bọn họ thèm khát là đất phong của phủ Chiến Vương. Anh hỏi em, bây giờ quyền kiểm soát ở những khu đất phong này như thế nào?”
Lam Hân Nguyệt khẽ thở dài: ‘Đa phần đất phong đều bị thực lực địa phương độc chiếm, không ít thế lực đã không đóng thuế cho phủ Chiến Vương nhiều năm rồi. Một số ít thì chịu nộp thuế nhưng chỉ nộp tâm một phần mười số tiền đã quy định thôi. Chỉ có vài thế lực nhỏ chịu nộp đủ thuế”.
Ngô Bình: “Sở dĩ đám người này dám không nộp thuế là vì phủ Chiến Vương không còn sức uy hiếp đối với họ nữa. Chỉ cần phủ Chiến Vương đủ lớn mạnh, đương nhiên bọn họ sẽ ngoan ngoãn nộp thuế thôi”
Nói xong, anh lại nói: “Có bản đồ đất phong không? Lấy ra anh xem”
Lam Hân Nguyệt sai người mang tới một tấm bản đồ, bên trên có khoanh vùng các khu vực.
Ngô Bình phát hiện trong đất phong của phủ Chiến Vương có rất nhiều đất nước, bộ lạc, thế gia hào phiệt, thậm chí tông môn, chợ lớn, thành phố lớn, v.v, số lượng rất nhiều.
Anh nhìn lướt qua đã tìm được khu vực lớn nhất. Mảnh đất này chiếm một phần mười diện tích đất phong, bên trong có tài nguyên khoáng sản và tài nguyên thiên nhiên dồi dào.
Mảnh đất này thuộc về Chiến Ma Tông!
Anh nói: “Quận chúa, em nói về Chiến Ma Tông này cho anh nghe thử xem.
Lam Hân Nguyệt nói với anh, Chiến Ma Tông là tông môn hạng nhất, thực lực rất mạnh. Tông chủ vừa tu Tiên vừa tu Ma, có một loại bí pháp có thể lợi dụng sinh linh để tạo ra một số lượng lớn con rối Chiến Ma. Chiến Ma Tông năm nào cũng chuẩn bị một trăm nghìn con rối Chiến Ma, những con rối này đều đạt cấp Địa Tiên Bất Tử, những con mạnh hơn có thể sở hữu sức chiến đấu cấp Hư Tiên.
Chiến Ma Tông thực hiện chế độ thống trị cực kỳ tàn khốc đối với khu vực mình kiểm soát, bà con đều như sống trong chảo lửa.
Ví như trong Chiến Ma Tông có khá nhiều mỏ khoáng, đào khoáng sản là công việc hết sức vất vả. Để cắt giảm chỉ phí khai thác, Chiến Ma Tông không phân biệt nam nữ, già trẻ lớn bé, đều bắt họ phải thực hiện nghĩa vụ đào khoáng sản ba tháng mỗi năm. Không muốn đào khoáng sản cũng được, nhưng bắt buộc phải nộp tiền.