3427


Lam Hân Nguyệt: “Đúng vậy, bây giờ thần thổ thông thiên còn thiếu một vị Đạo Tổ trấn giữ, khi xuất hiện Đạo Tổ, nó sẽ là thế lực mạnh nhất thiên hạ”.

Hai người cưỡi độn quang, bay nửa canh giờ thì tới trước một toà đại điện. Đại điện này rất cổ kính, cao vạn mét, dài mấy trăm dặm!

Đứng trước cung điện thế này, con người sẽ có cảm giác mình nhỏ bé như hạt cát.

“Đây chính là điện Hỗn Thiên à?”

Lam Hân Nguyệt: “Đúng vậy. Hỗn Thiên Đại Đạo Quân có được truyền thừa ở chính nơi này, thế nên mới có đạo hiệu là ‘Hỗn Thiên’ đấy”.

Ngô Bình: “Điện Hỗn Thiên có từ thời nào?”

Lam Hân Nguyệt: “Trước khi con người được sinh ra thì nó đã có rồi, cụ thể là thời đại nào thì em không rõ. Sau này anh hỏi Hỗn Thiên điện chủ đi, có khi ông ấy biết”.

Lúc này, một bóng người bay ra từ trong điện, chính là Hỉ Liên Thắng, ông ấy cười nói: “Cậu Ngô, hoan nghênh! Điện chủ đang đợi bên trong, mời cậu theo tôi”.

Ba người bay vào đại điện, giữa đại điện có những cây cột khổng lồ, có rất nhiều cây cột đã bị chém đứt, diện tích mặt cắt rất lớn, ít nhất cũng phải lên đến hàng triệu mét vuông. Có người xây dựng nhà ở trên đó. Ba người đáp xuống trên một trong những cây cột đó.

Đáp xuống Ngô Bình mới phát hiện, phía trước mặt mình có một người khổng lồ đang ngồi xếp bằng, cây cột cao nghìn mét này vừa hay cao ngang với tầm ngực của ông ấy.

Bản thể khổng lồ thế này, thiết nghĩ chắc chắn là bản thể của Hỗn Thiên Đại Đạo Quân rồi!

Quả nhiên, Hỉ Liên Thắng cung kính nói: “Điện chủ, cậu Ngô và Hân Nguyệt quận chúa tới rồi ạ”.

Nét mặt người kia mơ hồ, không nhìn rõ, khí tức thần bí dày đặc toàn thân, ông ấy khẽ gật đầu: “Cậu Ngô, cho ta thấy chân thân của cậu đi”.

Ngô Bình khẽ cười, anh khẽ nhún người, đáp xuống trên một cây cột khá thấp, sau đó cơ thể dần cao lớn lên, biến thành một người khổng lồ cao hơn một nghìn năm trăm mét.

Hỉ Liên Thắng và Lam Hân Nguyệt đều cả kinh, đây mới là bản thể của anh sao?

Ngô Bình chắp tay vái Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Bái kiến Đại Đạo Quân”.

Cơ thể anh cao lớn đến nhường này nhưng đứng trước Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cao ba, bốn nghìn mét thì lại như một đứa trẻ.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Thằng bé này, tuổi còn trẻ mà đã có được thể chất thái cổ chân nhân, tương lai xán lạn”.

Ngô Bình: “Cảm ơn Đại Đạo Quân đã khen ạ”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Ta mời cậu tới là mong cậu có thể gia nhập điện Hỗn Thiên của ta, trở thành đệ tử cuối cùng của ta. Nhưng hôm nay gặp cậu, ta lại không dám thu nhận cậu làm đồ đệ, thành tựu tương lai của cậu chắc chắn sẽ vượt xa ta”.

Ngô Bình vội nói: “Đại Đạo Quân quá khen rồi ạ”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Năm xưa lần đầu tiên thần thổ thông thiên mở ra, ba huynh đệ ta là những người đầu tiên bước vào. Lúc đó bọn ta còn là những nhân vật nhỏ chẳng ai biết tới. Ta lĩnh ngộ được Hỗn Thiên Đại Đạo Quyết ở điện Hỗn Thiên này nên mới có được thành tựu hôm nay. Ta cũng sẽ cho cậu ba ngày, trong thời gian này cậu có thể tuỳ ý đi lại trong điện Hỗn Thiên, học được gì đều là tạo hoá của cậu”.

Ngô Bình thầm chấn động: “Đại Đạo Quân hy vọng vãn bối có thể học được kiến thức từ điện Hỗn Thiên sao ạ?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Truyền thừa của điện Hỗn Thiên thuộc về một kỷ nguyên khác, vô cùng cổ xưa. Tố chất của ta có hạn, dốc hết sức cả đời cũng chỉ có được môt phần rất nhỏ của Hỗn Thiên truyền thừa. Tố chất của cậu phi phàm, nếu có thể đạt được nhiều truyền thừa hơn chẳng phải là một chuyện rất tốt đẹp hay sao?”


3428


Ngô Bình: “Vãn bối bằng lòng thử sức. Ngoài ra vãn bối vẫn còn một chuyện muốn xin, bố vãn bối bị giam ở núi Hỗn Mang, vãn bối muốn tới núi Hỗn Mang một chuyến ạ”.

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Chuyện này thì dễ. Chỉ cần cậu có thể lĩnh ngộ được truyền thừa ở điện Hỗn Thiên thì ta sẽ để cậu làm đệ tử nòng cốt của điện Hỗn Thiên. Đến lúc đó, cậu có thể tuỳ ý tới núi Hỗn Mang, không ai dám ngăn cản cậu”.

Ngô Bình nói: “Vãn bối bằng lòng thử sức!”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Đi đi, đại điện rộng lớn, cậu có thể đi tìm hiểu thử”.

Ngô Bình chắp tay vái rồi nhoáng người một cái, bay về phía xa.

Sau khi anh đi, Hỉ Liên Thắng nói: “Điện chủ, chỉ có một phần ba điện Hỗn Thiên là an toàn, những nơi khác đến ngài còn không muốn đi thăm dò. Cậu Ngô có gặp nguy hiểm không?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Có điều ông không biết, lúc đầu ta đến điện Hỗn Thiên đã phát hiện truyền thừa ở nơi này không thích hợp với người thường, ngược lại giống như được làm riêng cho thái cổ chân nhân vậy. Đáng tiếc, lúc đó ta không phải là thái cổ chân nhân, chỉ có thể học được những thứ râu ria bên ngoài”.

Lam Hân Nguyệt: “Đại Đạo Quân, ý ngài là anh ấy có thể sẽ gặt hái được nhiều hơn sao ạ?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân: “Có vượt qua ta được không phải xem tạo hoá của cậu ấy. Bé con, cô không cần phải lo cho cậu ấy, cậu ấy có vận khí lớn, dù điện Hỗn Thiên có sập xuống thì cậu ấy cũng không sao đâu”.

Lam Hân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm: “Đại Đạo Quân, ngài không nhận anh ấy làm đồ đệ, vậy anh ấy sẽ bái ai làm thầy ạ?”

Hỗn Thiên Đại Đạo Quân cười nói: “Đương nhiên là bái điện Hỗn Thiên làm thầy rồi”.

Lam Hân Nguyệt ngẩn cả người, bái điện Hỗn Thiên làm sư tôn á? Cô ấy còn định hỏi gì đó, Đại Đạo Quân đã nói: “Hỉ Liên Thắng, đưa bé con ra ngoài đi, bảo con bé ở ngoài đợi”.

“Rõ!”

Hỉ Liên Thắng gọi Lam Hân Nguyệt rồi đưa cô ấy ra khỏi đại điện.

Bên trong đại điện tự tạo ra không gian, lớn hơn rất nhiều so với bên ngoài nhìn vào. Trong đại điện vô cùng hoang tàn, nơi đâu cũng có những món đồ vật vỡ nát, chứng minh cho sự cổ xưa và nhiêu thương của nó.

Đi được một đoạn, anh nhìn thấy một quyển sách phát sáng, nó lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất tầm một nghìn mét, sách dài mấy trăm mét.

Anh tới trước quyển sách khổng lồ này, quan sát trái phải một lượt rồi giơ tay lấy sách. Lúc chạm vào quyển sách, một luồng thông tin lớn đến không tưởng bỗng chảy vào thức hải của anh.

Nếu không nhờ anh có thể Nhất Niệm Vạn Tải thì hoàn toàn không thể dung nạp hết số nội dung của những thông tin này, biến thành kẻ ngốc ngay lập tức rồi.

Anh chia nhỏ thông tin này thành một trăm nghìn phần, sau đó vứt mỗi một thông tin vào một thời không ý nghĩ khác nhau để từ từ nghiên cứu.

Nói ra thì dài nhưng làm chỉ trong một tích tắc, Ngô Bình hiểu được nội dung này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.

Những thông tin này sau khi được lý giải thì tập trung trong thức hải của anh, sau đó biến thành một ý niệm độc lập và logic, đồng thời cũng có một người phụ nữ đẹp tuyệt trần xuất hiện trong ý thức của anh.

Nhìn thấy người phụ nữ này, Ngô Bình ngẩn ngơ hỏi: “Cô là ai?”

Người phụ nữ lạnh lùng, bình thản nói: “Tôi là đạo thống Xích Minh, cậu có thể gọi tôi là Linh Nhược”.

Ngô Bình: “Cô là đạo thống Xích Minh sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play