Chương 3426
Lam Hân Nguyệt: “Hỉ trưởng lão, chồng tôi là tu sĩ thiên phẩm duy nhất ở Hồng Hoang. Nếu điện Hỗn Thiên muốn anh ấy gia nhập thì ít nhất phải thể hiện thành ý chứ?”
Hỉ Liên Thắng cười ha hả: “Đương nhiên phải vậy rồi. Điện chủ biết cậu Ngô là đại sư luyện đan năm sao tím nên quyết định tặng ‘Thần Nông Cốc’ cho cậu Ngô”.
Ngô Bình hỏi: “Thần Nông Cốc là nơi nào?”
Mắt Lam Hân Nguyệt sáng hẳn lên: “Chồng, Thần Nông Cốc là một trong bảy thánh địa lớn của thần thổ thông thiên, trong đó rất nhiều di chỉ mà Thần Nông để lại, cùng với lượng lớn thần dược, bảo dược. Trong Thần Nông Cốc có rất nhiều nơi thần kỳ, đến nay vẫn chưa được phát hiện hết. Vì Hỗn Thiên Đại Đạo Quân phát hiện ra Thần Nông Cốc nên bây giờ nó là tài sản riêng của điện Hỗn Thiên”.
Hỉ Liên Thắng cười nói: “Đúng vậy, thường ngày lúc chúng tôi cần dùng thảo dược sẽ phái người tới đó tìm, nhưng thường chỉ đi vòng vòng bên ngoài thôi, bên trong cực kỳ quái lạ, không ai muốn vào”.
Ngô Bình tò mò: “Quái lạ thế nào?”
Hỉ Liên Thắng suy nghĩ rồi trả lời: “Đôi khi có người đi vào trong hái thuốc, bất cẩn đi quá sâu vào trong thì bỗng bị đánh một trận tả tơi. Sau đó, có vài trưởng lão Chân Tiên đi vào, kết quả là cũng bị đánh. Sau đó nữa, Đại Đạo Quân đi vào trong đó nửa ngày, lúc đi ra dặn dò tất cả mọi người, sau này không ai được đi sâu vào trong Thần Nông Cốc, chỉ có thể hái thuốc bên rìa phía ngoài thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Có Thần Nông Cốc, tôi không cách nào từ chối được”.
Hỉ Liên Thắng mỉm cười: “Cậu Ngô, vậy tôi về báo lại cho điện chủ. Ngày mai phiền cậu tới điện Hỗn Thiên ở thần thổ thông thiên một chuyến nhé?”
Ngô Bình gật đầu: “Được, mai tôi nhất định sẽ đến”.
Hỉ Liên Thắng chắp tay chào rồi đi.
Tiền Hỉ Liên Thắng đi xong, Ngô Bình cười: “Quận chúa, mai chúng ta cùng đi, anh luyện cho em ít đan dược”.
Lam Hân Nguyệt: “Ngày mai sau khi gặp Hỗn Thiên Đại Đạo Quân, anh nên yêu cầu lập tức tới động Thông Thiên kiểm tra, lấy xếp hạng thiên kiêu”.
Tới khi trời tối vẫn có người kéo đến hỏi thăm, nhưng Lam Hân Nguyệt đều đóng cửa không gặp.
Một đêm trôi qua, ngày hôm sau Lam Hân Nguyệt và Ngô Bình tới thần thổ thông thiên.
Thần thổ thông thiên là một khu vực đặc biệt, lối ra vào của nó có xây một sơn môn, hai bên trái phải của sơn môn có vài căn nhà, quanh năm có đệ tử của thần thổ thông thiên canh giữ, người thường không thể vào được.
Qua sơn môn là một con đường trải ngọc vàng lờ mờ phát sáng, rất đẹp. Hai bên đường mờ ảo sương vàng, vô cùng thần bí.
Đi được hơn một trăm mét, phía trước bỗng sáng hẳn ra, họ tới một trang viên rất lớn.
Lam Hân Nguyệt giải thích: “Người ngoài muốn vào phải đăng ký ở đây. Em là quận chúa nên không cần phải làm mấy thủ tục này, chỉ cần nói rõ thân phận là được”.
Quả nhiên, hai tu sĩ đến hỏi, Lam Hân Nguyệt nói vài câu thì hai người liền chắp tay lui xuống.
Ra khỏi trang viên, họ nhìn thấy ở phía xa núi non hùng vĩ, phong cảnh khác xa với thế giới bên ngoài. Linh khí ở thần thổ thông thiên cuộn trào, thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.
Anh hỏi Lam Hân Nguyệt: “Thần thổ thông thiên này rộng bao nhiêu?”
Lam Hân Nguyệt: “Chắc là anh biết đại lục Côn Luân đúng không? Cộng cả những khu vực chưa khai phá, chắc thần thổ thông thiên cũng rộng gấp ba gấp năm lần đại lục Côn Luân”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Chẳng trách thần thổ thông thiên lại hùng mạnh đến vậy, chiếm diện tích lớn thế này, tương lai rộng mở, nó sẽ chỉ ngày càng mạnh hơn thôi!”