Chương 3305

Hùng Thái mừng rỡ rồi liên tục dập đầu cảm ơn Ngô Bình.

Ngô Bình: “Ông lui xuống đi, nhớ chăm chỉ tu luyện, ngoài ra hãy chuẩn bị để tối nay dẫ tôi đi tiêu diệt con dã thú kia”.

“Vâng”, dứt lời, Hùng Thái lui xuống ngay.

Vốn Ngô Bình định nhanh chóng đến núi Hỗn Mang, nhưng giờ gặp phải chuyện này, anh đã là Nhân Hoàng thì không thể ngoảnh mặt làm ngơ. Tối nay, anh sẽ đi giết con cự xà kia.

Ngoài ra, anh sẽ trừ khử thêm các con thú chủ khác, nếu thế lực sau lưng chúng dám đến trả thì thì anh cũng diệt luôn một thể.

Thời gian còn lại, Ngô Bình đã đi dò xét xung quanh và tìm được khá nhiều dược liệu, ngoài ra anh còn dạy cho mọi người trong bộ lạc cách phân biệt thuốc, để họ đi hái cho mình.

Đến chiều, đã có rất nhiều các sọt thuốc đặt trước mặt Ngô Bình. Anh lấy lò luyện đan ra rồi bỏ dược liệu vào luyện chế đan dược, sau đó chia cho mọi người trong tộc.

Anh còn lấy tài liệu mà mình biên soạn ra cho họ học, vì người ở đây không biết chữ nên anh đã dạy cho những người biết chữ trước, họ học xong thì sẽ dạy cho những người còn lại sau.

Các tài liệu này là ngày xưa Ngô Bình viết cho ngoại viện của Thục Sơn, sau này khi làm tổng thủ lĩnh thì anh đã sửa đổi lại đôi chút, bản cuối cùng thì để cho thành viên của Lý Thị tu luyện.

Vì có nhiều người học nên tài liệu cần in ra thành nhiều bản, người bình thường cũng có thể học được, vì đây đều là những kiến thức tu luyện nhập môn.

Trách nhiệm của Nhân Hoàng là giáo dục nhân loại, bảo vệ nhân tộc. Các bộ lạc này vẫn duy trì lối sống rất nguyên thuỷ, Ngô Bình đã đến đây thì đương nhiên anh sẽ nâng cao đời sống lên cho họ.

Ngô Bình luyện vài lò đan dược xong thì trời tối, thấy sắp đến giờ nên anh chọn thêm hơn chục thiếu niên, mười người thanh niên cùng vài người lớn tuổi trong tộc đi xem anh tiêu diệt con cự xà.

Anh muốn họ xem để ý thức được sức mạnh của người tu hành, từ đó có động lực để tu luyện hơn.

Ngô Bình thổi một hơi, một luồng khí tức Huyền Hoàng đã nâng mọi người lên, sau đó cùng anh bay về phía sào huyệt của con cự xà. Họ bay được một đoạn thì thấy có một gò đất lớn ở phía trước, gò đất này có màu tím nhạt, bên trên có một hang động rất lớn, các luồng yêu khí tuôn ra không ngớt.

Ngô Bình nhườn mày nói: “Con rắn này đã luyện ra được yêu đan rồi”.

Với các con thú đã tu luyện thành yêu thì Ngô Bình thường không đuổi cùng giết tận, dẫu sao thú cũng tu luyện khó hơn con người rất nhiều. Những con thú có thể tu hành sẽ tương đương với một thiên kiêu, thêm nữa chúng đã mạnh sẵn rồi nên một khi tu hành thì thực lực sẽ mạnh hơn hẳn con người.

Song, con cự xà này quá độc ác, nó bắt người dân ở đây phải nộp người sống cho mình ăn thịt thì đương nhiên sẽ phải trả giá.

Ngô Bình nhìn hang động đó rồi thờ ơ nói: “Hùng Thái, ông gọi nó ra đây”.

Hùng Thái gọi lớn một tiếng, con cự xà nghe thấy tiếng động thì thò cái đầu to đùng ra, đôi mắt của nó có màu xanh lè trông rất đáng sợ.

Nó cứ tưởng Hùng Thái lại mang đồ ăn tới nên mới chạy ra ngay để lấy, nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình thì nó chợt nổi giận rồi rít lên như đang hỏi đồ ăn của mình đâu?

Phát ti3t xong, con cự xà lại thấy Ngô Bình có gì đó sai sai.

Khi nó quan sát Ngô Bình kỹ hơn thì linh tính mách bảo nó là anh có vấn đề, nó lập tức thò hẳn người ra ngoài, để lộ thân mình dài ngoằng.

“Anh là Nhân Vương à?” con cự xà phát ra tiếng người, nhưng không được lưu loát cho lắm.

Ngô Bình cười lạnh: “Ngu dốt! Đến Nhân Vương với Nhân Hoàng mà cũng không phân biệt được, người lớn trong tộc dạy dỗ mày kiểu gì vậy hả?”

Anh bước ra với khí tức bức người, sau đó hoá thành một người khổng lồ. Con cự xà chỉ dài vài trăm mét chợt trông như một món đồ chơi ở trước mặt anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play