Chương 3304
Ngô Bình gật gù: “Các người sống ở đây có bị dã thú tập kích không?”
Hùng Thái: “Nhân Hoàng, chúng tiểu nhân đã quen với việc bị dã thú tập kích rồi ạ. Chúng mà đến thù chúng tôi sẽ giết, nhưng mỗi nào cũng có người bị thương hoặc thiệt mạng, hầu hết là người già và trẻ nhỏ”.
Ngô Bình: “Mọi người không có tu vi, chỉ dựa vào sức mình thì đương nhiên không thể đánh lại dã thú được”.
Hùng Thái vội nói: “Nhân Hoàng, người có thể truyền cho chúng tiểu nhân ít công pháp được không ạ?”
Ngô Bình là Nhân Hoàng nên có trách nhiệm chấn hưng nhân tộc, đương nhiên anh sẽ vui lòng giúp đỡ họ, anh nói: “Được, tôi sẽ truyền cho mọi người ít công pháp tu luyện”.
Hùng Thái mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn anh.
Sau đó, ông ấy thoáng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Nhân Hoàng, gần đây có một con dã thú rất mạnh, bộ lạc chúng tiểu nhân đã bị nó vây suốt hơn trăm năm, tháng nào cũng phải nộp 20 người sống cho nó ăn thịt”.
Ngô Bình lạnh mặt hỏi: “Cái gì? Nộp người sống nuôi dã thú ư?”
Hùng Thái cúi đầu xuống: “Bệ hạ, tiểu nhân biết làm vậy rất tàn nhẫn, nhưng con dã thú ấy mạnh quá, nếu chúng tiểu nhân không nộp người sống cho nó thì nó sẽ chén sạch cả bộ lạc”.
Ngô Bình: “Sao? Nó là dã thú gì?”
Hùng Thái: “Là một con cự xà dài năm tiễn, nó mà há miệng ra thì có thể nuốt được cả một con gấu”.
Ngô Bình hừ mạnh nói: “Dẫn tôi đi gặp nó”.
Hùng Thái: “Cảm ơn Nhân Hoàng đã đòi lại công bằng cho chúng tiểu nhân! Nhưng giờ chắc nó đang đi kiếm ăn bên ngoài, nếu muốn bắt nó thì phải chờ đến tối ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì để tối”.
Đôi bên trò chuyện thêm một lúc, Ngô Bình đã biết chuyện này rất bình thường ở đại lục Hồng Hoang, các sinh vật mạnh thích bao vây các bộ lạc, như thế thì tháng nào chúng cũng được thưởng thức thịt người tươi ngon.
Như bộ lạc Hắc Hùng này vẫn còn là may, mỗi tháng họ chỉ cần nộp 20 người sống, nhiều bộ lạc đáng thương hơn còn bị ăn một phần mười bộ lạc. Vì đảm bảo việc sinh tồn, các bộ lạc đó chỉ đành ra sức sinh con, trẻ con ra đời hầu hết đều được mang nộp cho dã thú ăn.
Nghe đến đây, Ngô Bình nổi giận ngất trời: “Các người đều mang huyết mạch của Chân Nhân thái cổ, vậy mà lại suy đồi đến mức này, đúng là một lũ ăn hại!”
Bị mắng, Hùng Thái sợ hãi rồi quỳ xuống nói: “Tiểu nhân bất tài, xin Nhân Hoàng bớt giận”.
Ngô Bình hỏi: “Các bộ lạc như vậy ở gần đây có nhiều không?”
Hùng Thái: “Theo tiểu nhân biết thì có nhiều lắm ạ, đám dã thú ấy thường được gọi là thú chủ!”
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ tiêu diệt hết bọn chúng!”
Hùng Thái: “Nhân Hoàng, đại lục Hồng Hoang có rất nhiều thú chủ mạnh. Nghe nói có thú chỉ còn khống chế được cả liên minh bộ lạc, mỗi năm đều ăn thịt cả triệu người”.
Ngô Bình phẫn nộ: “Đến liên minh bộc lạc cũng bị khống chế ư?”
Hùng Thái: “Bệ hạ, thật ra cũng không thể trách họ được, nhiều thú chủ có lai lịch rất lớn, huyết mạch lại mạnh, quần tộc phát triển, đến liên minh bộ lạc cũng không dám đắc tội. Vì dù giết được chúng thì tổ tiên của chúng cũng sẽ tới rồi trả thù tàn khốc hơn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Vì sợ bị trả thù nên đã dâng đồng loại của mình lên cho chúng ăn thịt ư?”
Hùng Thái không dám trả lời nữa mà chỉ cúi đầu xuống.
Ngô Bình ra hiệu cho ông ấy đến gần, sau đó giơ tay vỗ vào vai ông ấy, người Hùng Thái vang lên tiếng răng rắc, các kinh lạc đã được đả thông, trong đầu ông ấy cũng xuất hiện một bộ công pháp kỳ diệu và một môn võ kỹ rất mạnh.