Khi anh hiện thân trở thành Ngô Bình, người giữ tháp lập tức hưng phấn nói: “Võ Vương đại nhân, người đã tới rồi, lần này người muốn kiểm tra Võ Hoàng sao?”
Ngô Bình kiểm tra càng lúc càng cao, đầu tiên là Võ Tông, sau đó là Võ Vương, lần này hắn đoán có thể là Võ Hoàng.
Người giữ tháp này cũng là người quen cũ, Ngô Bình nói: “Kiểm tra chung cực. Nhưng anh nói đúng, sau kiểm tra, tôi sẽ là Võ Hoàng”.
Kiểm tra chung cực sẽ đo lường chính xác thực lực và cảnh giới của Ngô Bình, đưa ra đánh giá cuối cùng, với thực lực của anh, trở thành Võ Hoàng không khó.
Võ Hoàng là đánh giá cao nhất mà tháp Tiên Võ có thể đưa ra, tương đương với Hoàng đế Võ Đạo!
Sau khi đi vào tháp Tiên Võ, người thiếu niên nói: “Anh cuối cùng cũng tới rồi”.
Ngô Bình: “Bắt đầu kiểm tra đi.”
Người thiếu niên nói: “Cảnh giới Địa Tiên, cần tiếp vào kiểm tra tầng 12”.
Đến tầng thứ 12 thì có ánh tiên tiến vào cơ thể Ngô Bình. Thứ này tương tự với ánh sáng mà bảo sách thiên kiêu tỏa ra, nhưng năng lượng rất mạnh mẽ, kiểm tra cũng tỉ mỉ hơn.
Ánh tiên dao động trên cơ thể anh khoảng một phút. Khi ánh tiên này biến mất, thiếu niên xuất hiện, nói: “Chúc mừng, anh đã trở thành Võ Hoàng chí tôn Thất Tinh!”
Ngô Bình: “Thất Tinh sao? Tôi còn tưởng là Thập Tinh chứ”.
Thiếu niên cười nói: “Võ Hoàng chỉ có Ngũ Tinh. Thiên phú của anh quá tuyệt vời, thế nên tôi cho Thất Tinh, thực ra đã là cao nhất rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Hóa ra là thế”.
Anh nhận huy chương, thiếu niên lại đưa một cái nhẫn, nói: “Đây là nhẫn Càn Khôn, bên trong có bảo bối Đại Đế ban cho, hãy nhận lấy”.
Ngô Bình nhìn cái nhẫn, nói: “Cảm ơn. Cho tôi thêm huy chương của Võ Hoàng truyền kỳ Tứ Tinh đi”.
Anh không muốn người khác biết thân phận Võ Hoàng chí tôn của mình, thế nên muốn lấy thêm thân phận Võ Hoàng truyền kỳ, đây cũng tương ứng với thân phận Võ Vương truyền kỳ Cửu Tinh lúc trước.
Đi ra khỏi tháp Tiên Võ thì quả nhiên bên ngoài có rất nhiều người đứng chờ, ai nấy đều nhìn Ngô Bình chằm chằm, muốn biết kết quả.
Ngô Bình không khiến họ thất vọng, anh đưa ra huy chương Võ Hoàng, mọi người đều hô lên kinh ngạc.
“Võ Hoàng truyền kỳ Tứ Tinh! Trời ơi! Cuối cùng cũng có Võ Hoàng xuất hiện!”
“Võ Hoàng, đúng như tên gọi, chính là Hoàng đế Võ Đạo! Giỏi quá!”
“Không hổ là người mạnh nhất Học phủ truyền kỳ, không khiến chúng ta thất vọng!”
“Chắc là viện trưởng hối hận lắm nhỉ? Thiên tài như thế mà lại ép người ta rời đi, đúng là không biết viện trưởng nghĩ gì”.
Ngô Bình còn có việc nên anh chắp tay với mọi người, sau đó bay lên đi mất. Học viện Võ Đạo đã không còn liên quan nhiều với anh nữa, dù sao thì so với Học phủ truyền kỳ thì Học viện Võ Đạo chẳng có ý nghĩa gì, địa vị cũng không cao bằng Học phủ truyền kỳ.
Ngô Bình rời khỏi học phủ rồi tới lối vào của Tam Hoàng Giới, nơi này đã được khai phá từ lâu, nhưng ngoài anh ra thì chưa có ai nhận được truyền thừa Tam Hoàng thật sự.
Tam Hoàng gồm Thần hoàng, Vu hoàng và Huyền hoàng. Lần trước, Ngô Bình đã nhận được truyền thừa ban đầu của Tam Hoàng. Ý chí của Tam Hoàng từng nói với anh là nếu anh có thể tiến vào cảnh giới Đế thì có thể quay lại nơi này, sau đó lấy được truyền thừa cụ thể và kho báu của Tam Hoàng.
Lần này, Ngô Bình quay lại, giọng nói ấy vẫn vang lên: “Quả nhiên cậu không làm tôi thất vọng”.
Anh được một luồng sức mạnh dẫn tới trong một cung điện.