Lúc này anh mới phát hiện ra gì đó, bỗng nhìn thấy Liễu Y Y ngồi ở bên cạnh mình, Liễu Y Y thế mà lại có tu vi, đang cười ẩn ý nhìn anh.

Ngô Bình mừng rỡ: “Vân Tịch, Luân Hồi Đại Kiếp của em kết thúc rồi?”

Vân Tịch khẽ gật đầu: “Ừ, vừa kết thúc”.

Cô ấy tiện thể nằm xuống bên cạnh Ngô Bình, ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh, dịu giọng nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ của anh mấy ngày nay”.

Luân Hồi Đại Kiếp cực kỳ nguy hiểm, nếu không ngờ Ngô Bình lúc nào cũng bảo vệ, âm thầm chăm sóc cô ấy thì chưa chắc cô ấy có thể bình an vượt qua.

Ngô Bình: “Giúp em là điều đương nhiên mà, tiếp theo em có dự định gì?”

Vân Tịch: “Em phải về nhà một chuyến. Lúc anh nghỉ ngơi, em đã liên lạc với người nhà, giờ Vân Thị đang gặp phải rắc rối”.

Ngô Bình: “Ý em là Vân Thị nào?”

Vân Tịch: “Là Vân Thị nhánh bên em. Một thành viên trong tộc đã gây rối, làm bị thương con trai một tông lão trong tộc tại cuộc họp thị tộc. Tông lão đó quyết không tha, muốn giết các thành viên trong nhánh bên em”.

Ngô Bình nhíu mày: “Nhánh bên em tuy rằng sáp nhập vào sau, nhưng vẫn là cùng một tộc, tại sao lại làm như vậy?”

Vân Tịch: “Trong cùng một tộc cũng có sự phân biệt trên dưới. Bên em là nhánh phụ, cấp bậc trên dưới không quan trọng. Đây còn là vì có sự tồn tại của anh, nếu không tình hình sẽ còn tồi tệ hơn”.

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh đi cùng em, anh lo lắng tu vi của em còn chưa khôi phục”.

Vân Tịch cười nói: “Được, sáng mai chúng ta cùng đi Thái Thanh”.

Buổi tối, hai người liền triền miên bên nhau.

Rạng sáng, Ngô Bình đưa Vân Tịch đến Thái Thanh Tiên Cảnh. Thái Thanh Tiên Cảnh giờ được quản lý bởi một Tổng đốc do nước Long phái đến, Vân Châu ban đầu có một Thái thú. Đương nhiên, Thái thú của Vân Châu cũng do người của Vân Thị đảm nhận.

Điều đầu tiên Vân Tịch và Ngô Bình làm khi trở về là đến thăm lão tổ Vân Phi Dương.

Vân Phi Dương bây giờ cũng là tông lão của Vân Thị, nhưng địa vị không cao, giờ đang vô cùng phiền não bởi chuyện Vân Tịch nói.

Vân Tịch phát hiện cánh tay Vân Phi Dương bị thương, thoạt nhìn ông ấy có hơi mỏi mệt, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Lão tổ, ai đã đả thương người?”

Vân Phi Dương thở dài: “Ngày hôm qua tông lão Vân Đình Quang đã đến để yêu cầu một lời giải thích, ông ta khăng khăng muốn đánh chết Vân Miện. Vân Miện là anh họ của con, có thiên phú rất tốt, vì vậy lão tổ đương nhiên muốn bảo vệ nó. Cuối cùng, Vân Đình Quang đã ra tay khiến lão tổ bị thương, đồng thời để lại lời nhắn, rằng nếu ngày mai không đưa người đến cho ông ta xử lý, họ sẽ san bằng nhánh chúng ta”.

Vân Tịch tức giận nói: “Thật quá ngang ngược! Con trai ông ta không bị thương nặng, chúng ta cũng xin lỗi rồi, vì sao cứ nhất quyết không tha?”

Vân Phi Dương nói: “Con không nhận ra sao? Bên kia đang nhân cơ hội lấn tới. Nhánh của Vân Đình Quang đã chiếm ba châu của châu Thái Thanh. Nếu lấy tiếp được Vân Châu, toàn bộ Thái Thanh sẽ là lãnh địa của ông ta. Hơn nữa, Tổng đốc Thái Thanh cũng là người bên ông ta”.

Ngô Bình: “Lão tổ, tông chủ không quản chuyện này sao?”

Vân Phi Dương: “Đương nhiên tông chủ không quan tâm. Thế lực lớn nuốt chửng thế lực nhỏ là chuyện bình thường. Nếu ta không thể giữ vững cơ nghiệp này, điều đó chỉ có thể cho thấy ta quá bất tài”.

Vân Tịch: “Vậy thì cũng không thể ngồi yên chờ chết, lão tổ có biện pháp nào đối phó không?”

Vân Phi Dương liếc nhìn Ngô Bình và nói: “Sở dĩ Vân Đình Quang kiêu ngạo như vậy là vì ba cô con gái của ông ta đều được gả cho những người chồng tốt”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play