Ngô Bình và Thượng Quan Linh Nhi rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng, đến Hưng Long.
Trương Lệ thấy có người mới đến nhà thì vội hỏi gốc gác, Ngô Bình kể hết sự thật cho bà ấy nghe, Trương Lệ thương xót cho cô ấy, không ngừng an ủi.
Sau khi sắp xếp cho Thượng Quan Linh Nhi xong, Ngô Bình không nguôi được cơn giận nên tiếp tục khắc thần thông. Lần này anh khắc thần thông Đại Vận Mệnh Thuật.
Lúc khắc thần thông này cần tiêu tốn rất nhiều khí vận, may mà anh có Thiên Vận châu, có thể không ngừng lấy khí vận thiên địa bên trong, dùng nó để khắc Đại Vận Mệnh Thuật.
Anh mất nửa tháng mới khắc ra được cấm chế của Đại Vận Mệnh Thuật, khắc sâu trong Dương Thần. Sau khi Đại Vận Mệnh Thuật trở thành thần thông bản mệnh thì Ngô Bình phát hiện khí vận của mình mạnh hơn cả trăm lần, đến cả uy lực của Đại Vận Mệnh Thuật của mạnh hơn rất nhiều.
Anh vừa xuất quan thì đã nghe nói Thiên chủ Thanh Tuyết lại đột phá nên đến chúc mừng cô ta.
Thiên chủ Thanh Tuyết đã khởi động ba chỗ Nhân Tàng, ba chỗ Bí Tàng, một chỗ Thiên Tàng, tổng cộng bảy chỗ thần tàng, thành tích đó thật sự rất hiếm có.
“Huyền Bình, chúc mừng cậu ngưng tụ được Dương Thần, Dương Thần của cậu đáng sợ thật, lợi hại hơn tôi ngày xưa gấp trăm lần”. Lúc Thiên chủ Thanh Tuyết nhìn thấu được tu vi của Ngô Bình thì không kiềm được mà thốt lên.
Ngô Bình: “Tôi vượt qua ba Thiên Kiếp, suýt chút bỏ mạng”.
Thiên chủ Thanh Tuyết mỉm cười, nói: “Hèn gì cậu lợi hại đến thế, thì ra là người được trời chọn”.
Ngô Bình: “Cô cũng không tồi, Thất Bí Thần Tàng. Sắp tới cần tôi giúp đỡ không?”
Thiên chủ Thanh Tuyết lắc đầu: “Không thể quá tham lam, nếu không thì sẽ bị trời đố kị. Nếu tôi có số đó thì sau này sẽ còn khởi động được thần tàng, nếu không có thì tôi cũng không cưỡng cầu”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nghe cô vậy”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Huyền Bình, cậu định lúc nào vượt long môn?”
Ngô Bình nói: “Đợi tôi luyện được Thiên Cực Kiếm Kinh đến tầng mười, Thiên Địa Huyền Hoàng quyết đến cảnh giới tương đương rồi đột phá cũng chưa muộn”.
Thiên chủ Thanh Tuyết gật đầu: “Cậu rất bình tĩnh, tôi không có gì phải lo lắng cả. Hi vọng tu vi của cậu có thể vượt được tôi, như thế thì tôi có chỗ dựa rồi”.
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Có điều, bây giờ tôi rất muốn biết cậu có thể đứng nhất ở Chân Nhân cảnh không?”
Cô ta đang nói đến sách thiên kiêu, trong đó có bảng xếp hạng các thiên kiêu theo cấp bậc từ trước đến nay, là trước Ngô Bình vào top mười của bảng Nhân Hoàng, top năm của bảng Nguyên Thần.
Ngô Bình cũng rất tò mò, thế là anh lấy sách thiên kiêu ra, bắt đầu kiểm tra thực lực. Sức mạnh kỳ diệu quét qua cơ thể anh, hai bảng xếp hạng xuất hiện, gồm bảng Nhân Hoàng và bảng Thần Anh.
Rõ ràng là bảo sách thiên kiêu này nghĩ Âm Thần cũng là một trạng thái của Thần anh.
Nhìn thấy danh sách bảng xếp hạng, thiên chủ Thanh Tuyết mỉm cười: “Lợi hại, thế mà đứng thứ hai bảng Thần anh! Thứ ba bảng Nhân Hoàng”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm người đứng thứ nhất bảng Thần anh, người này tên là Đại Nghệ, là một đại năng thời xưa.
“Đại Nghệ mạnh thế sao? Tôi đã thế này rồi mà vẫn không so được với người ta à”.
Thiên chủ Thanh Tuyết cười nói: “Tất nhiên cậu không thể so được với anh ta rồi, anh ta là hậu duệ của thần và người, không phải là tộc người thực sự. Hơn nữa khi anh ta được kiểm tra, cảnh giới thật khác với cái này, vì các tầng tu luyện của thần và người có sự khác biệt. Nếu cậu chỉ đơn thuần tu luyện Thần anh, anh ta chắc chắn sẽ không thể so với cậu”.
Kiểm tra xong, thiên chủ Thanh Tuyết đập vào trên bảo sách thiên kiêu, dữ liệu bị xóa sạch.