Từ đó về sau, Dương Thần mới là thứ quan trọng nhất với sự sống của anh, còn thân xác thì chỉ là phụ, có hay không cũng không quan trọng.
Thiên Dương chân hỏa nhanh chóng khắc kiếm đạo thần thông mà Ngô Bình vừa tu luyện lên thần anh, biến nó thành thần thông bản mệnh của anh.
Cái hay của thần thông bản mệnh là sức mạnh vốn có của thần thông sẽ tăng thêm sức mạnh cho Dương Thần, trở thành một phần của sức mạnh sinh mệnh của Dương Thần. Sau này, khi anh khắc được càng nhiều thần thông, Dương Thần sẽ càng mạnh.
Ngô Bình khắc xong một loại thần thông thì lập tức rời khỏi điện Huyền Hoàng, quay về Huyền Hoàng môn.
Ở Hoàng Đình, lúc Ngô Bình gặp lại Thượng Quan Tề sinh thì Thượng Quan Tề sinh đã là một cái xác nằm trong quan tài. Thượng Quan Linh Nhi ở trước quan tài, khóc lóc đau khổ, không biết đã ngất đi bao nhiêu lần.
Ngô Bình giật mình, vội vã hỏi: “Linh Nhi, đã có chuyện gì xảy ra?”
Thượng Quan Linh Nhi lao vào lòng anh, khóc lóc, nói: “Huyền Bình, là Mạc Liên Phong, ông ta đã gài bẫy hại chết cha em”.
Ngô Bình nói với ánh mắt sắc lạnh: “Linh Nhi, em từ từ nói cho anh biết, anh sẽ báo thù cho cha”.
Thượng Quan Linh Nhi từ từ kể lại: “Từ sau khi Thượng Quan Tề Sinh trở thành cốt cán và chủ nhân của Hoàng Đình thì Mạc Liên Phong đã liên tục giở trò”.
Ba ngày trước, hai người họ đã cãi nhau một trận lớn, thậm chí chuyện này còn làm kinh động đến Hiên Viên Tịch Cổ, khó khăn lắm mới yên ắng xuống. Nhưng chính vào hôm đó, Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn sai người đến, mời cha đến xem bệnh.
Cha thân là chủ nhân Hoàng Đình, đương nhiên không thể chối từ, lập tức đến chẩn bệnh. Nhưng ngày hôm sau em lại nhận được tin Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn nói cha cố tình hại ông ta tổn hao tu vi trong khi điều trị, vì vậy đã giế t chết cha trong lúc tức giận”.
Ngô Bình lại hỏi, ánh mắt lạnh lùng: “Linh Nhi, em chắc chắn chuyện này có liên quan đến Mạc Liên Phong chứ?”
Thượng Quan Linh Nhi vừa khóc vừa nói: “Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn có quan hệ thân thuộc với ông ta, hai bên là thông gia, nếu nói chuyện này không liên quan đến ông ta thì đánh chết em cũng không tin”.
Ngô Bình ôm lấy cô ấy, dịu dàng an ủi: “Linh Nhi hãy bớt đau buồn, anh nhất định sẽ báo mối thù của cha. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc, Mạc Liên Phong thì còn đỡ, nhưng thực lực của Cửu Lôi Phổ Hóa Thiên Tôn thì lại quá đáng sợ, bây giờ anh chưa phải là đối thủ của ông ta. Tạm thời em hãy theo anh rời khỏi đây, đợi anh ngưng tụ thêm ít thần thông vượt được long môn thì nhất định sẽ cùng em trả thù.
Thượng Quan Linh Nhi gật đầu: “Huyền Bình, nhưng bây giờ sản nghiệp của cha đã bị Mạc Liên Phong chiếm đoạt rồi, vậy thì lợi cho ông ta quá”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Cho ông ta hết đi, sau này anh sẽ bắt ông ta đền lại gấp trăm lần”.
Lúc này, trời đất bỗng tối sầm lại, một luồng sát khí đáng sợ bao trùm lấy hai người họ, người làm ở xung quanh đều kinh hãi, cơ thể như bị luồng sức mạnh nào đó xé toạc, nát tan thành nhiều mảnh, xác nằm la liệt chỉ trong vài giây.
Thượng Quan Linh Nhi giật mình: “Không hay rồi, là sát trận Huyền Thiên, nhất định là Mạc Liên Phong bắt tay với người của Huyền môn ra tay”.
Ngô Bình ôm chặt lấy Thượng Quan Linh Nhi, mặt không cảm xúc, một tia chớp lóe qua, nhẹ nhàng xé tan sát trận Huyền Thiên, họ biến thành một luồng sáng, rời khỏi đại thế giới Huyền Hoàng.
Bên ngoài, Mạc Liên Phong và chủ nhân Huyền Môn nhìn thấy tia chớp vụt đi thì đều giật mình. Chủ nhân Huyền môn cũng là một người trung niên, tóc màu xanh, ông ta kinh ngạc, nói: “Không thể nào, đến cả Đại La Kim Tiên mà sát trận liên hoàn chín khóa Huyền Thiên của tôi cũng có thể giế t chết, sao cậu ta có thể chạy thoát? Không thể tưởng tượng nổi, thật không thể tưởng tượng nỗi”.
Ông ta nào có biết Ngô Bình có được chân truyền từ đạo tổ Huyền Hoàng, còn sát trận của Huyền môn chẳng qua chỉ là một phần nhỏ trong truyền thừa mà Ngô Bình có được mà thôi, không thể nào so sánh với nhau được. Đối với Ngô Bình mà nói, sát trận liên hoàn chín khóa Huyền Thiên của ông ta chỉ là trò trẻ con, sao có thể bắt được anh?