Tay anh vươn về phía sách cổ, phá vỡ hết tất cả ngăn cách để lấy quyển sách. Sách cổ hoá thành khí Huyền Hoàng, chui vào giữa trán anh. Chớp mắt, một thông tin vừa cổ xưa vừa quen thuộc xuất hiện trong đầu anh.
“Thiên Địa Huyền Hoàng quyết!”
Nhận được thông tin trong sách, Ngô Bình vô cùng ngỡ ngàng. Thì ra truyền thừa anh lấy được trong ngọc bội khi xưa chính là bản rút gọn của Thiên Địa Huyền Hoàng quyết!
“Chúng ta có duyên thật đấy”, anh khẽ cười, Huyền Hoàng công pháp anh tu luyện đầu tiên tự động vận chuyển trong cơ thể.
Anh ngồi xếp bằng giữa hư không, vận chuyển lực Huyền Hoàng. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, anh đã bổ sung đầy đủ Thiên Địa Huyền Hoàng quyết, từ đó tạo ra được lực Huyền Hoàng thâm hậu!
Có được điều này là vì trước đây anh đã xây dựng nền tảng vững chắc, nếu không có sự dày công tu luyện trước đây, anh phải bỏ ra ít nhất nửa năm mới có được thành tựu như bây giờ.
Luyện thành lực Huyền Hoàng, Ngô Bình cũng hiểu được nó là gì. Lực Huyền Hoàng giống với lực Thiên Nguyên, đều là một loại năng lượng mạnh mẽ mà sau khi Đạo Tổ khai mở Đại Đạo có được.
Chỉ là, so với truyền thừa của Thiên Nguyên Đạo Tổ, truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ được hệ thống hơn, thuộc về đạo thống hoàn chỉnh.
Tạo ra được lực Huyền Hoàng, anh giơ tay ra đã nắm được thanh cự kiếm màu đen tuyền kia. Sức mạnh khủng khiếp trong cự kiếm chấn động, anh tài nào nắm vững. Mãi cho đến khi lực Huyền Hoàng truyền vào trong nó, thanh kiếm này mới chịu yên lặng, trong thanh kiếm có một tia ý chí đang giao tiếp với anh, đồng thời chẳng mấy chốc đã thuần phục trước anh.
Nắm cự kiếm trong tay, Ngô Bình rung kiếm, lực Huyền Hoàng xung quanh cuồn cuộn kéo đến, bị cự kiếm hút sạch.
Thanh kiếm này tên là Huyền Thiên, là thanh kiếm thần hồn! Huyền Hoàng thật ra là một danh xưng khác của hỗn mang, Huyền là sắc trời, Hoàng là màu đất, Huyền Hoàng đại diện cho trời và đất, tinh thần và vật chất, âm và dương. Thế nên, kiếm Huyền Thiên này sở hữu sức sát thương kinh người, thích hợp để Thần anh dùng.
Cất kiếm, anh lại lấy tấm áo giáp kia. Áo giáp cũng rất nhanh đã bị anh thu phục, nó tên là giáp Hoàng Đế, có thể bảo vệ thân xác bất diệt, lực phòng ngự nghịch thiên.
Có được một kiếm một giáp, Ngô Bình tiếp tục giơ tay lấy bảo tháp chín tầng, bảo tháp này “vù” một tiếng đã tự động bay tới, rơi vào tay anh.
Tháp này tên là bảo tháp Huyền Hoàng, uy lực khủng khiếp, có thể trấn áp kẻ địch. Thi triển tháp này sẽ hút kẻ địch vào trong thế giới Huyền Hoàng bên trong tháp, đồng thời bày bố sát trận, có thể chém giết hoặc trấn áp, cực kỳ hữu ích.
Cuối cùng là lá bùa khổng lồ kia. Lá bùa này không phải là vũ khí mà là truyền thừa của Huyền Hoàng Đạo Tổ để lại. Lúc anh cầm được lá bùa, lá bùa bỗng bốc cháy, đồng thời trong thức hải của anh cũng xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc cổ bào có hai màu vàng và đen.
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, giảng Huyền Hoàng Đại Đạo cho anh nghe, ngôn từ tinh tế ý nghĩa sâu xa, từng chữ đều kinh động đất trời, hướng về Đại Đạo!
Bấy giờ Ngô Bình mới hiểu rõ truyền thừa của Huyền Môn chẳng qua chỉ là thứ người đời sau lĩnh ngộ ra từ vài đoạn kinh văn trong này, còn chưa bằng hạt cát trong sa mạc nữa. Y thuật của Hoàng Đình cũng vậy, nó chỉ là thứ được sinh ra từ một đoạn nội dung trong này, hệt như ếch ngồi đáy giếng, vô cùng tầm thường!
Khả năng lĩnh ngộ của Ngô Bình vô cùng siêu việt, nhưng nhất thời cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu. Dù vậy, anh cũng thu hoạch được cực kỳ nhiều.
Anh ngồi xếp bằng trong điện Huyền Hoàng, vận chuyển Thiên Địa Huyền Hoàng quyết, khí Huyền Hoàng xung quanh ào ạt tập trung lại sau đó được anh hấp thu hết.