Quả nhiên bây giờ Thiên Địa kiếm tông đã đổi tông chủ, những người bên phe La Thiên Tướng đều chịu áp bức, thậm chí mấy vị sư huynh của anh cũng đã mất đi chức vị trưởng lão.
Anh thầm cảm thán, đúng là người đi thì trà lạnh! Nhưng anh cũng không thể làm gì được, trừ phi anh có thể cứu La Thiên Tướng ra được, nếu không anh không có sức để thay đổi cục diện này.
Qua mấy ngày, Ngô Bình vào Huyền Hoàng Hải.
Thượng Quan Tề Sinh tiễn anh tới sát biên giới Huyền Hoàng Hải, thận trọng giao bản đồ cho anh.
“Tiểu Bình, có bản đồ này thì cháu có thể dễ dàng đến điện Huyền Hoàng. Nhưng không phải ai cũng vào được điện Huyền Hoàng này, từ xưa đến nay, số người có thể vào điện lĩnh ngộ chưa đến một trăm. Dù có vào được điện Huyền Hoàng cũng chưa chắc đã nhận được sự công nhận của Huyền Hoàng Đạo Tổ. Thế nên, nếu cháu thu hoạch được gì thì là chuyện tốt, còn không thu hoạch được cũng đừng nhụt chí, nhất định phải an toàn trở về”.
Ngô Bình gật đầu: “Con hiểu rồi. Bác, Linh Nhi, hai người không cần tiễn nữa, đợi tin tốt của con!”
Dứt lời, anh hoá thành một tia sáng, biến mất trong Huyền Hoàng Hải mênh mông.
Huyền Hoàng Hải là một biển mây được khí Huyền Hoàng ngưng tụ thành, mênh mông vô bờ bến, người đi trong này rất dễ lạc đường. May là Ngô Bình có bản đồ, anh không ngừng xuyên qua những lớp thời không chồng lên nhau, mất hai ngày trời mới tìm được điện Huyền Hoàng.
Không giống với tưởng tượng của anh, điện Huyền Hoàng cực kỳ hùng vĩ, cửa điện cao đến mấy nghìn dặm, rộng một trăm nghìn dặm. Anh đứng trước một cây cột trước cửa, thấy nó như cây cột chống trời còn mình chỉ là một con kiến.
Chính giữa là hai cánh cửa khổng lồ, với thân hình nhỏ như hạt cát của anh, muốn mở cánh cửa này là cực kỳ khó. Anh nghe Thượng Quan Tề Sinh nói, tất cả những tu sĩ từng vào điện Huyền Hoàng trước đây đều lách vào từ khe cửa bên dưới. Dù sao trước cánh cửa khổng lồ này, con người chỉ nhỏ như một con kiến. Con kiến có thể bò qua khe cửa nhà con người, thì con người đương nhiên cũng có thể lách qua được khe hở của cánh cửa khổng lồ này.
Ngô Bình đứng trước cửa nhìn, anh không muốn chui qua khe cửa. Lần này anh đến đây là để lấy truyền thừa, nếu không mở cửa được thì làm sao lấy được truyền thừa? Nếu phải chui qua khe cửa, anh thấy quay đầu bỏ đi thì hơn, truyền thừa này không lấy cũng được!
Anh đứng bất động, Thần anh xông ra ngoài, sau đó một tiếng sét đánh cực lớn vang lên, Thần anh cao lớn đến ba nghìn mét. Hơn nữa, dù đã trở nên khổng lồ như vậy, Thần anh của anh vẫn rất rắn chắc, quanh thân toả sáng, phù văn lấp lánh, tráng lệ, toát ra uy thế vô địch!
Thần anh giơ hai tay ra, cố gắng đẩy cửa, sau đó thì nghe “ầm ầm”, cửa lớn đã được mở.
Lần đầu tiên cửa lớn được mở toang! Vì cao đến ba nghìn mét nên anh có thể nhìn rõ có năm bảo vật đang treo lơ lửng giữa không trung.
Năm bảo vật này lần lượt là một quyển sách cổ được ngưng tụ từ khí Huyền Hoàng, một thanh cự kiếm màu đen tuyền, một chiếc áo giáp màu vàng nhạt, một bảo tháp chín tầng, một lá bùa khổng lồ dài cả nghìn dặm!
Chỉ có người đẩy được cửa đi vào mới thấy được năm món bảo vật này. Người vào từ khe cửa, hoặc lách người vào khi cửa chưa hoàn toàn mở hết thì sẽ không thấy được năm món chí bảo này. Ngoài ra, nếu Ngô Bình vẫn nhỏ bé như lúc nãy thì anh cũng không thể nào nhìn thấy chúng nó được, vì chúng nó nằm ở một vị trí rất kỳ quái, chỉ khi nhìn từ trên xuống mới thấy được.
Đương nhiên, người bình thường dù có đáp ứng được tất cả những điều kiện trên thì cũng chỉ có thể lờ mờ thấy được đồ vật mà không thể nhìn thấy rõ ràng như Ngô Bình được. Dù sao bọn họ cũng không sở hữu năng lực nhìn thấu vạn vật như Ngô Bình.
Lúc nhìn thấy quyển sách cổ, Ngô Bình bỗng thấy thân thuộc, có một nguồn năng lượng trong cơ thể anh rục rịch động đậy, chịu sự vẫy gọi của cuốn sách cổ!