Ngô Bình lại tát thêm cái nữa: “Bệnh sĩ chết trước bệnh tim đó, cậu không hiểu đạo lý này sao?”

Lý Hoằng Đào: “Đừng đánh nữa, em sẽ không làm thế nữa”.

Ngô Bình lúc này mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Giờ mà ở đây vẫn có quán bar sao?”

Lý Hoằng Đào cười đáp: “Anh, anh vẫn chưa biết phải không? Ngoại trừ việc một số tu sĩ xuất hiện thì Vân Đông không có gì thay đổi so với trước đây, mọi thứ đều như xưa”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Ồ? Không thay đổi sao?”

Lý Hoằng Đào gật đầu: “Ừm, anh, chi bằng em dẫn anh đi ra ngoài dạo một vòng, anh cứ đi rồi sẽ biết.”

Ngô Bình: “Được, chúng ta đi dạo một vòng xem”.

Rất hiếm khi Ngô Bình đến Vân Đông, vì vậy hai anh em đã lái xe qua các con phố của Nam Đô. Trên đường có rất nhiều người, đi lại như mắc cửi khiến Ngô Bình tìm lại ký ức năm xưa.

Lâu lắm không ngồi ô tô, Ngô Bình hỏi: “Ai là Tổng đô đốc ở đây?”

Lý Hoằng Đào: “Hai tỉnh Vân Đông và Vân Tây, cùng với một số lượng lớn đất đai mới xuất hiện, được gọi chung là Nam Việt. Vân Đông hiện là quận Vân Đông, Thái thú là Lâm Triều Tiên. Tổng đô đốc của Nam Việt là Trương Bá Dương.”

Ngô Bình hỏi: “Việc duy trì hiện trạng ở Vân Đông có phải ý của Thái thú hoặc Tổng đô đốc không?”

Lý Hoằng Đào: “Là Lâm Triều Tiên, người này khá thú vị. Cậu ta trạc tuổi em. Bọn em là bạn học ở trường mẫu giáo. Cậu ta cũng là người Vân Đông”.

Ngô Bình: “Thảo nào”.

Lý Hoằng Đào: “Anh ơi, em dẫn anh đi gặp Lâm Triều Tiên nhé?”

Ngô Bình: “Bỏ đi, tôi đâu có quen cậu ta”.

Lý Hoằng Đào cười nói: “Anh, anh đừng giận em nhé. Không phải em kiêu ngạo nhưng nhà họ Lý chúng ta quả thực rất giỏi, vì sao phải khiêm tốn kia chứ?”

Ngô Bình liếc cậu ta một cái, hỏi: “Vậy cậu thấy giỏi chỗ nào?”

Lý Hoằng Đào: “Anh, đầu tiên, hiện tại anh đã là đại sư luyện đan năm sao tím đúng không? Địa vị như vậy, đừng nói là toàn bộ Nam Việt, toàn bộ nước Long có thể tìm được người thứ hai sao?”

Ngô Bình: “Ừm, còn nữa không?”

Lý Hoằng Đào cười nói: “Anh là đệ tử ưu tú của Thái Thanh kiếm tông, sư tôn là Phiêu Miểu Đạo Quân, vậy mà không lợi hại sao? Còn nữa, anh còn là Võ Vương truyền kỳ chín sao, đệ tử đứng đầu của Thiên Đạo Môn và là đệ tử số một trong bài kiểm tra của Học phủ truyền kỳ. Chưa hết, anh còn là thủ lĩnh của cấm quân. Nếu em lấy ra bất kỳ danh tính nào trong số này của anh cũng đủ dọa cho tên khốn đó tè ra quần”

Ngô Bình đáp: “Những điều cậu nói thuộc về ba danh tính khác nhau của tôi, người ngoài không biết về chúng.”

Lý Hoằng Đào cười nói: “Chỉ cần em biết là được, nắm chắc phần thắng trong tay nên chẳng có gì phải sợ”.

Ngô Bình: “Sau này hãy sống khiêm tốn cho tôi. Nếu cậu cư xử tốt, tôi sẽ giúp cậu tu luyện thành một đại cao thủ”.

Lý Hoằng Đào lập tức tấp xe vào ven đường, kích động nói: “Anh à, thật sao?”

Ngô Bình: “Đương nhiên là thật.”

Nhìn thấy con phố mua sắm náo nhiệt trước mặt, Ngô Bình bảo Lý Hoằng Đào tìm chỗ đỗ xe rồi cả hai xuống xe đi dạo phố.

Lâm Triều Tiên rất quan tâm đến việc quản lý ở đây, về cơ bản vẫn duy trì được trạng thái ban đầu của Vân Đông, cuộc sống của người dân cũng không bị xáo trộn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play