Vân Đông ngày nay, phần phía đông là một bán đảo dài và hẹp nhô ra biển. Nơi này không nằm trong phạm vi của vùng biển phía Đông mà là vùng biển phía Nam.
Bán đảo dài và hẹp này rộng một nghìn kilomet và dài bảy nghìn kilomet. Vị trí nối giữa nó với đại lục chính là khu vực mà Vân Đông ban đầu tọa lạc.
Những hòn đảo dài và hẹp này trước đây không có người ở, chỉ có những cánh rừng nguyên sinh rộng lớn và một số loài động vật hoang dã cư trú.
Vân Đông, nhà họ Lý.
Trong dinh thự nhà họ Lý, Lý Đông Hưng đang nóng lòng chờ đợi Ngô Bình xuất hiện. Lý Hoằng Đào lúc này đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, răng nghiến chặt.
Một tia chớp giáng xuống, Ngô Bình xuất hiện. Anh liếc nhìn Lý Hoằng Đào, hỏi: “Chú Hai, Hoằng Đào có chuyện gì sao?”
Nhìn thấy Ngô Bình, Lý Đông Hưng thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Nó chạy ra ngoài đọ giàu có với người ta, kết quả bị đánh ra nông nỗi này. Tiểu Bình, nó không bị thương nặng phải không?”
Ngô Bình đi tới ấn vài cái vào người cậu ta, một luồng năng lượng ấm áp được đưa vào cơ thể Lý Hoằng Đào khiến cậu ta tỉnh dậy một cách đầy thư thái.
Tỉnh lại mấy giây, cậu ta đột nhiên ngồi dậy, hô to: “Lên đi, có gan thì đấu tiếp!”
Sau đó, khi nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cậu ta không khỏi xấu hổ, hỏi: “Anh, bố, em… em làm sao về được đến nhà vậy?”
Lý Đông Hưng tức giận nói: “Thằng khốn kiếp! Mày bị người ta đánh đến ngất xỉu mà còn không biết?”
Lý Hoằng Đào sắc mặt khó coi: “Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp đó, hắn lại dám hại con, chuyện này chưa xong đâu!”
Ngô Bình mỉm cười với Lý Đông Hưng: “Chú Hai, chú đi làm việc của chú đi, chuyện này cháu sẽ lo”.
Lý Đông Hưng hung dữ trừng mắt nhìn đứa con trai bất hảo rồi giận dữ bỏ đi.
Lý Hoằng Đào xoa lông mày, nói: “Anh ơi, sao anh lại ở đây?”
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Tôi không tới thì cậu còn đang bất tỉnh nhân sự”.
Lý Hoằng Đào nghiến răng: “Tên khốn kiếp đó!”
Ngô Bình hỏi cậu ta: “Chuyện gì, nói tôi nghe đi”.
Lý Hoằng Đào không giấu giếm mà kể lại đầu đuôi câu chuyện. Hóa ra vì thân phận của Lý Huyền Bình mà gia tộc họ Lý có thể được coi là một thế lực rất mạnh ở Vân Đông. Lý Hoằng Đào vốn đã có tính cách khá kiêu ngạo, sau khi cùng bố trở về Vân Đông, cậu ta tiếp tục làm cậu Hai của nhà họ Lý.
Đêm qua, Lý Hoằng Đào đã đến quán bar đặt một gian phòng và mời tất cả những người đẹp đến uống. Lúc này, một người gọi là “cậu chủ Bảo” không nể mặt cậu ta, cũng nói sẽ mời toàn bộ mỹ nữ đi uống rượu.
Hai người vì lý do đó mà đối đầu với nhau, Lý Hoằng Đào liền lệnh cho quản gia phân phát tiền cho tất cả mọi người trong quán bar, mỗi người mấy chục nghìn Long tệ. Trong quán bar có mấy trăm người nên tổng cộng tốn mấy chục triệu Long tệ.
Ai ngờ cậu chủ Bảo kia cũng không phải dạng vừa, cho mỗi người một trăm nghìn tệ. Lúc này, Lý Hoằng Đào vô cùng tức giận, cầm chai rượu đập vào đầu đối thủ.
Cậu ta không nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo, chỉ nhớ khi tỉnh dậy thì nhìn thấy Ngô Bình.
Ngô Bình tát vào đầu Lý Hoằng Đào khiến cậu ta đau đớn kêu lên: “Anh ơi, sao anh lại đánh em?”
Ngô Bình đáp: “Ai cho cậu lá gan đi khắp nơi làm loạn? Nếu như tên đó có gan giết người thì giờ cậu đã ngủ với giun rồi”,
Lý Hoằng Đào không phục: “Anh, ở Vân Đông, ai dám động đến nhà chúng ta kia chứ?”