Chương 3361
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vì tôi mới là Ngô Bình thật, Ngô Bình trên kia là giả”.
Người này quát: “Hỗn láo! Thế mà dám giả mạo thiên tài của Học viện truyền kỳ, chết đi cho tôi”.
“Ầm!”
Một bàn tay đen tuyền, còn mang theo khí tức hủy diệt từ trên trời rơi xuống đánh mạnh về phía Ngô Bình.
Người này ra đòn cực kỳ hung ác, bàn tay màu đen kia là một pháp khí vô cùng lợi hại, Thiên Độc Thủ, kết hợp với tu vi đáng sợ của ông ta, cho dù bên dưới có là Chân Tiên, ông ta cũng có thể giết chết người đó chỉ bằng một chưởng.
Ngay khi bàn tay đó rơi xuống, Ngô Bình biến thành một tia sáng rồi biến mất.
“Ầm!”
Lòng bàn tay đập xuống đất tạo ra một ấn tay đen rất lớn, khi lòng bàn tay được nhấc lên, bên trong có một dấu vết cháy xém hình người như thể người bị đánh chết.
Ông lão trên bục nhíu mày hỏi: “Chuyện gì thế?”
Chân Nhân này vội chắp tay với ông lão: “Trưởng lão Tôn, ở đây có một tên lừa đảo không biết sống chết giả mạo người của Học viện truyền kỳ chúng ta nên tôi đã đánh chết hắn rồi”.
Trưởng lão Tôn nói: “Dù là giả mạo cũng không thể đánh chết được, chuyện này phải hỏi cho rõ ràng”.
Chân Nhân này cười nói: “Một tên hề thôi, giết gọn ghẽ miễn cho làm bẩn mắt ông”.
“Tên hề mà ông nói là bản thân anh nhỉ?”
Không trung bỗng vang lên một giọng nói, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Ngô Bình đang đứng giữa không trung, anh vẫn chưa chết.
Chân Nhân này cực kỳ ngạc nhiên, muốn tiếp tục ra tay, Ngô Bình trầm giọng nói: “Dừng tay! Với thực lực của ông, ông không giết được tôi đâu, càng đánh càng chứng tỏ trong lòng ông có điều che giấu”.
Sắc mặt người này lập tức thay đổi, sau đó ông ta hừ một tiếng: “Cậu có chút bản lĩnh đấy, nhưng giả mạo người của Học viện truyền kỳ, hậu quả rất nghiêm trọng, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”
Ngô Bình bật cười: “Ông đang nói tôi là Ngô Bình giả à?”
Người này lớn giọng nói: “Đúng thế, cậu là giả”.
Ngô Bình gật đầu: “Được lắm! Vậy bây giờ tên Ngô bình giả tôi đây muốn khiêu chiến với “Ngô Bình” trên bục kia, hắn dám đồng ý không?”
Một người bước ra từ trong đám người, chính là Triệu Hàn Sơn, ông ta nhìn người trên bục, sau đó nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu nói cậu là Ngô Bình, lúc đầu tôi có đưa cho cậu ta một tấm bùa ngọc, cậu có không?”
Ngô Bình: “Trưởng lão Triệu, lúc vào cửa, người gác cổng cầm lấy bùa ngọc đi báo lại nên bùa ngọc không có trên người tôi, nhưng tôi có bùa ngọc hay không cũng không quan trọng, trưởng lão Triệu biết rõ thực lực của tôi thế nào mà, chỉ cần đánh một trận, ai giả ai thật, liếc mắt cũng có thể nhận ra”.
“Hỗn láo, Học viện truyền kỳ cũng là nơi cậu có thể tùy tiện khiêu chiến à?”, một trưởng lão khác nghiêm giọng nói: “Người đâu, đánh hắn cho tôi”.
“Khoan đã!”, Triệu Hàn Sơn ngăn lại: “Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Ngô Bình thật có thực lực rất lợi hại, chắc chắn không sợ người khác khiêu chiến”.
Nói rồi ông ta nhìn Chân Nhân ra tay đó nói: “Trưởng lão Viên, ông nghĩ sao?”
Trưởng lão Viên sầm mặt nói: “Người này là giả, không cần đánh tôi cũng biết rồi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Các người diễn kịch tốt thật đấy. Tìm một người giả dạng tôi, sau đó trộm bùa ngọc của tôi, lấy mận thay đào. Đợi khi tôi xuất hiện, ông một đòn liền đánh chết tôi, sau đó để cho Ngô Bình giả này hưởng thụ tài nguyên và hào quang của tôi. Tiếc là các người tính toán thế nào cũng không ngờ tu vi của ông quá tệ hại, thực lực lại yếu, không đánh chết tôi được”.
Trưởng lão Tôn đứng trên bục không khỏi nhìn lại “Ngô Bình” trước mặt, ông ta hỏi: “Cậu là Ngô Bình thật sao?”