Chương 3271
Thượng Quan Linh Nhi đáp: “Vâng, công pháp của Huyền Môn rất đặc biệt, sở trường là bày bố trận pháp, đồng thời cũng rất giỏi về bùa chú”.
Thượng Quan Tề Sinh vừa xuất hiện, mọi người đã bàn tán sôi nổi.
“Đệ nhất Tiên y xuất hiện rồi, người bên cạnh ông ấy là ai vậy?”
“Anh vẫn chưa biết gì à? Anh ấy là con rể của Tiên y Thượng Quan, chồng của Thượng Quan Linh Nhi đấy”.
“Cái gì? Thượng Quan Linh Nhi có chồng rồi á? Chuyện từ lúc nào vậy? Chẳng phải đều nói là cô ấy sắp gả cho Thạch Thanh à?”
“Thì vậy đấy, nên chúng ta mới bất ngờ này. Đệ nhất Tiên y bỗng nhiên nói như vậy chắc là nắm vào cuộc thi Y Đạo. Dù sao với thân phận là con rể của ông ấy, anh ấy cũng có tư cách tham gia thi”.
“Lọt vào mắt xanh của đệ nhất Tiên y thì chắc là y thuật cũng đỉnh lắm”, có người nói.
Tới chỗ ngồi của mình, Thượng Quan Tề Sinh chắp tay bái Huyền Hoàng môn chủ: “Bái kiến môn chủ!”
Huyền Hoàng môn chủ là một người đàn ông trung niên, mặc một bộ trường bào màu đen tuyền, tay cầm một cây phất trần, thắt lưng đeo ngọc như ý, sau lưng có mười người cầm nghi trượng. Ông ta gật đầu: “Thượng Quan Tiên y không cần đa lễ”.
Thượng Quan Tề Sinh nói: “Môn chủ, đây là Trương Tiểu Bình – con rể của tôi. Tiểu Bình, con chào chưởng môn đi”.
Ngô Bình cũng bước tới rồi chắp tay hành lễ: “Trương Tiểu Bình tham kiến chưởng môn Huyền Hoàng”.
Chưởng môn Huyền Hoàng gật đầu: “Tốt, đúng là tuổi trẻ tài cao”.
Sau màn chào hỏi, Thượng Quan Tề Sinh nói nhỏ với Ngô Bình: “Huyền Bình, ông ấy là chưởng môn Huyền Hoàng, nửa năm nữa có khả năng đột phá lên Đại La”.
Ngô Bình: “Huyền Hoàng Môn là thế lực số một ở đại thế giới Huyền Hoàng, sao mãi vẫn chưa có Đại La Kim Tiên ạ?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Đại La nào có dễ như thế, có Đại La trấn thủ thì hầu hết là các thế lực siêu cấp, truyền thừa của Huyền Hoàng Môn vẫn chưa đủ để tôn môn phái đến cấp đấy”.
Ngô Bình: “Con nghe nói Huyền Hoàng Môn có rất nhiều tài nguyên, còn nắm giữ Huyền Hoàng Hải, chẳng lẽ các thế lực lớn bên ngoài không muốn đánh chiếm sao?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Tuy Huyền Hoàng Môn không có Đại La Kim Tiên, nhưng trận pháp của Huyền Môn rất lợi hại, Đại La mà tới thì cũng nộp mạng, vì thế bên ngoài mới không dám có ý đồ gì với môn phái’.
Ngô Bình: “Bác vừa bảo môn chủ sắp đột phá cảnh giới Đại La ạ?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Tên thật của chưởng môn là Hiên Viên Tịch Cổ, ngày xưa từng là một thiên kiêu, nhưng sau đó đã bị người khác tính kế trong lúc lưu lạc bên ngoài nên suýt mất mạng, giờ thì vẫn bị ám thương. Sau khi quay về thì ông ấy không rời khỏi đây lần nào nữa, nhưng tu vi vẫn tăng lên, cách đây không lâu, bác phát hiện ám thương ngày xưa của ông ấy đã biến mất, vì thế bác mới đoán ông ấy sẽ đột phá trong nửa năm tới”.
Ngô Bình: “Nếu thế thì kiểu gì Huyền Hoàng Môn cũng trỗi dậy mạnh mẽ”.
Thượng Quan Tề Sinh: “Mong là thế, nhưng con đường thành Đại La có vô vàn nguy hiểm”.
Trong lúc hai người đang thì thầm to nhỏ thì liên tục có thêm người xuất hiện bên cạnh.
Có một đám người đi tới, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt dài, tóc xoã, mặc trường bào màu vàng, đi cùng còn có sáu cô hầu gái xinh đẹp.
Trông thấy người đó, Thượng Quan Tề Sinh nói: “Chủ của Hoàng Đình đấy, tên là Mạc Liên Phong”.
Mạc Liên Phong ngồi vào chỗ xong cũng chào hỏi với chưởng môn, sau đó liếc nhìn Thượng Quan Tề Sinh rồi cười nói: “Tề Sinh, cạnh ông là ai đấy?”
Thượng Quan Tề Sinh: “Đây là Trương Huyền Bình – con rể của tôi”.