Chương 3270
Ngô Bình: “Ừ, cũng được”.
Thượng Quan Linh Nhi chuẩn bị đồ ăn và rượu xong, sau ba ly rượu, Thượng Quan Linh Nhi đã tựa vào lòng anh.
Đợi đến lúc trời tối, hai người đã đóng cửa hành sự.
Trời chưa sáng, Ngô Bình đã dậy. Thượng Quan Linh Nhi thay đồ cho anh, dịu dàng nói: “Mong hôm nay anh sẽ thành công, vang danh thiên hạ”.
Ngô Bình cười nói: “Linh Nhi, gọi anh là Huyền Bình được rồi”.
Thượng Quan Linh Nhi khẽ gật đầu: “Huyền Bình, chút nữa em sẽ gọi hết người hầu trong nhà tới gặp anh, sau này anh chính là con rể nhà họ Thượng Quan rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, được”.
Quản gia dẫn một đám người hầu, đầy tớ cùng các vị quản sự tới. Những người quản sự này có người quản ruộng đất, có người quản việc làm ăn, có người quản vườn thuốc, có người quản tiền lương, mỗi người mỗi việc.
Là đệ nhất Tiên y của Hoàng Đình, gia sản của nhà họ Thượng Quan đúng là đáng nể. Lúc quản gia đưa sổ sách của nhà họ Thượng Quan cho anh xem, anh cũng hoảng hồn.
Tính sơ sơ, gia sản của Thượng Quan Tề Sinh không dưới năm tỷ đồng Thần Long! Đây là còn chưa kể những thứ ông ấy sưu tầm nữa.
Tiên nhân của Tiên Giới và đại thế giới Huyền Hoàng thích sưu tầm hơn, nhưng thứ bọn họ sưu tầm khác với những người phàm thế tục sưu tầm. Bọn họ sưu tầm toàn là những thần vật thượng cổ, công pháp quý hiếm, thần binh lợi khí, pháp bảo đan dược, v.v.
Những người này gặp mặt anh xong thì lui xuống, Ngô Bình cũng không xem kỹ sổ sách, dù sao bây giờ anh vẫn còn là một người ngoài. Hơn nữa, cho dù anh đã làm rể nhà này thì những chuyện này cũng không đến lượt anh quản.
“Linh Nhi, sổ sách không cần phải đưa anh xem đâu. So về kiếm tiền, anh không hề thua kém bác đâu”, bây giờ hai người đã xác định mối quan hệ nên anh gọi Thượng Quan Tề Sinh là bác.
Thượng Quan Linh Nhi cười nói: “Bố em cũng không quản chuyện trong nhà, thường đều giao cho kẻ dưới làm hết. Bọn họ vô cùng trung thành với nhà em, đáng để tin tưởng”.
Chẳng bao lâu sau, Thượng Quan Tề Sinh đã xuất hiện, ông ấy cười hỏi: “Cậu Trương chuẩn bị thế nào rồi?”
Ngô Bình: “Thưa bác, con đã chuẩn bị xong rồi. Sau này bác cứ gọi con là Huyền Bình đi ạ”.
Thượng Quan Tề Sinh cười đáp: “Được, Huyền Bình, chúng ta đi thôi, đã có rất nhiều người tới rồi”.
Ba người rời khỏi đỉnh núi, bay tới một quảng trường cực rộng. Quảng trường này chính là nơi Huyền Hoàng Môn tổ chức những sự kiện trọng đại, bây giờ dùng để tổ chức cuộc thi Y Đạo.
Xung quanh quảng trường sắp xếp rất nhiều chỗ ngồi, có chỗ lơ lửng trên không, có chỗ đặt trên mặt đất. Những chỗ ngồi đặt trên mặt đất đều dành cho những trưởng lão và đệ tử bình thường.
Là đệ nhất Tiên y, chỗ ngồi của Thượng Quan Tề Sinh được đặt ở vị trí thứ hai phía bên trái, bên cạnh chỗ ngồi chủ của Hoàng Đình. Bên phải chỗ ngồi của Huyền Hoàng chưởng môn là chỗ ngồi của chủ của Huyền Môn và những nhân vật nòng cốt trong những môn khác.
Ngô Bình nhìn xung quanh, ở quảng trường đã tụ tập hàng chục nghìn người, đông đen, hơn nữa người ta vẫn không ngừng kéo đến.
Anh không kìm được hỏi: “Linh Nhi, rốt cuộc Huyền Hoàng Môn có bao nhiêu đệ tử?”
Thượng Quan Linh Nhi trả lời: “Đệ tử của Hoàng Đình không nhiều, tầm mười nghìn người. Đệ tử Huyền Môn thì khá nhiều, tổng cộng không dưới bảy tám mươi nghìn. Còn có mấy nghìn trưởng lão và hàng triệu tạp dịch nữa”.
Ngô Bình: “Hoàng Đình là y đạo, bên Huyền Môn hình như là chuyên về trận pháp phải không?”