Chương 3230

Ngô Bình cau mày: “Phóng hoả ư? Chỉ cần một ngọn lửa bùng lên là cháy cả khu rừng rồi, kế hay quá nhỉ!”

Tướng quân: “Tại cũng hết cách rồi ạ, nhưng bộ lạc Ám Nguyệt biết tin chúng tôi định phóng hoả nên cũng đang lo lắm”.

Ngô Bình: “Đưa tôi đến bộ lạc đấy”.

Tướng quân: “Vâng, để tôi dẫn đường”.

Ngô Bình chào các chiến sĩ một tiếng rồi dẫn tướng quân của nước Xích Quỷ bay lên cao. Họ vừa bay được một đoạn thì thấy có một màn sương màu xanh xuất hiện ở phía trước.

Màn sương này rất lớn, nhìn mãi không thấy điểm cuối, tướng quân kia nói: “Thượng tiên, ở đây ạ. Bộ lạc Ám Nguyệt nằm trong màn sương này, họ chẳng bao giờ thấy ánh sáng, mà quanh năm sống dưới màn sương mù”.

Ngô Bình giơ tay bắt lấy một ít sương rồi đưa lên mũi ngửi, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên nói: “Có mùi thơm của thuốc, không phải sương mù bình thường”.

Tướng quân: “Thượng tiên, bên dưới màn sướng này là bộ lạc Ám Nguyệt rồi, tha mạng cho tôi được không ạ?”

Ngô Bình nói: “Tôi không giết anh, nhưng cũng không tha dễ vậy được”.

Anh vừa nói dứt câu, vị tướng quân kia đã bị thu lại nhỏ xíu, tu vi cũng biến mất. Gã gào thét thảm thiết, nhưng đã bị Ngô Bình ném vào trong rừng.

Trong rừng có rất nhiều côn trùng độc và thú dữ, gã có sống sót được hay không thì phải nhờ vào vận may.

Sau đó, anh bay vào trong màn sương, dược lực ở đây có ảnh hưởng rất mạnh với người ở bên ngoài vào, nó thấm vào da thịt của người rồi sinh ra tác dụng gây mê.

May mà Ngô Bình có thể chất mạnh nên dược lực không thể ngấm vào người anh, vì thế anh không bị ảnh hưởng gì.

Anh chầm chậm đáp xuống, khi sắp đáp xuống một ngọn cây thì có một tiếng động vang lên, một mũi tên bắn thẳng qua mắt trái của anh.

Cheng!

Ngô Bình nhắm mắt lại, vẩy trên mi mắt đã đánh bật mũi tên ra.

Vù vù!

Tiếp tục có thêm nhiều mũi tên khác bay đến, nhưng Ngô Bình chỉ vung tay lên một cái thì chúng đã dừng lại trong không khí, không thể áp sát anh.

Anh nói: “Tôi không phải kẻ địch, mà là Vương gia của nước Kim Ưng đến để hỗ trợ các người đối phó với nước Xích Quỷ”.

Các mũi tên không còn bay đến nữa, một giọng nói êm tai cất giọng hỏi: “Anh hãy chứng minh mình không phải người xấu”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu tôi là người xấu thì các người chết lâu rồi”.

Dứt lời, anh thi triển kiếm vực, loáng cái tất cả mọi người trong phạm vi vài chục km không thể cử động.

Có mấy bóng người bay ra từ tán cây, bốn cô gái trông đều khoảng 20 tuổi, họ mặc áp giáp màu đỏ, đi giày da, cùng buộc tóc đuôi ngựa . Bọn họ đều có vòng eo nhỏ và đôi chân thon dài, dáng người vừa mềm mại vừa mạnh mẽ, động tác cũng nhanh nhẹn dứt khoát, nhưng không kém phần đẹp mắt.

Trông thấy bốn cô gái đó, Ngô Bình cũng phải ngẩn ngơ một lát, họ có nét đẹp sắc sảo và hoang dã nên mang lại một cảm giác mới lạ cho đàn ông.

Ngô Bình kẽ gật đầu với họ rồi nói: “Chào các cô, các cô là chiến sĩ của bộ lạc Ám Nguyệt à?”

Một cô gái có đôi mắt xám nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi hỏi: “Anh bảo mình là Vương gia của Kim Ưng ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play