Chương 3229
Một tia sáng lao ra khỏi phủ thái thủ, một lát sau nó đã đáp xuống gần biên giới. Lúc này, đang có một đoàn quân khoảng hơn 400 người đang tiến đánh tường thành của huyện.
Bọn họ đều mặc khôi giáp màu đỏ đen, dáng người cao hơn hai mét, tóc màu đỏ, mắt màu xanh lục, vừa nhìn đã biết là người man di mọi rợ.
Họ cầm cái gậy dài hơn ba mét và nặng cả nghìn câu rồi thi nhau bổ xuống tường thành, làm tường thành vỡ cả mạng lớn.
Huyện này có tên là Hoán Hoa, trong huyện có rất nhiều loại hoa, dân sổ khoảng hơn 400 nghìn người, nếu tường thành bị đổ thì các người dân vô tội trong thành sẽ gặp nạn.
Các chiến sĩ và tướng trên tường thành đang liều mình chiến đấu với quân của nước Xích Quỷ, song thực lực hai bên cách xa nhau nên huyện Hoán Hoa đã thiệt hại nặng nề.
Uỳnh!
Bỗng có một tia chớp chiếu xuống, các tinh binh của nước Xích Quỷ đều bị đánh ngã rồi tắt thở, da thịt thì nát bét.
Hơn trăm tinh binh đang leo lên tường thành cũng bị hạ gục nhanh chóng, người ra tay chính là Ngô Bình.
Anh liếc nhìn thì thấy có một vị tướng quân cưỡi trên một con sói xám khổng lồ đang ở dưới chỉ huy tấn công thành. Anh đáp xuống rồi vung tay lên, hàng nghìn đường kiếm bay ra, lập tức tiêu diệt đội quân của nước Xích Quỷ, chỉ còn lại mỗi vị tướng quân cưỡi sói sống sót.
Phập!
Đầu con sói bị chém đứt lìa, vị tướng quân kia hoảng sợ rồi bay lên cao, nhưng đã bị Ngô Bình túm cổ.
Tướng quân này cao ba mét rưỡi, vì thế Ngô Bình hơi khó tóm gã, do đó anh nhanh chóng biến gã thành một tên lùn có mét rưỡi.
Tướng quân kia biến sắc mặt, trò gì thế này?
Quân lính thủ trên tường thành đều hò reo ăn mừng.
Ngô Bình nhìn vị tướng quân kia rồi hỏi: “Nước Xích Quỷ các người chạy đến rừng nguyên sinh làm gì?”
Vị tướng quân kia đã sợ mất mật nên nói ngay: “Thượng tiên tha mạng, xin đừng giết tôi”.
Ngô Bình: “Tôi không giết anh, nhưng anh phải trả lời câu hỏi của tôi”.
Tướng quân: “Vâng, nước Xích Quỷ nhận được tin tình báo là nữ vương Ám Nguyệt đã bị thương nặng, hơn nữa tất cả mọi người ở tộc Ám Nguyệt đều trúng chất độc mãn tính và mất lực chiến đấu. Vì thế chúng tôi mới muốn chiến địa bàn của Ám Nguyệt để cướp của cải và nước suối Bất Lão”.
Ngô Bình: “Nữ vương Ám Nguyệt bị thương nặng ư? Ai làm?”
Gã đáp: “Tôi cũng không biết, đây là tin mật”.
Ngô Bình: “Các người đã làm được gì chưa?”
Tướng quân: “Chưa ạ, tuy Ám Nguyệt bị trúng độc nhưng thực lực vẫn rất mạnh, cung tiễn thủ của họ bắn bách phát bách trúng nên chúng tôi không thể đến gần. Điều phiền nhất là các cây thành tinh mà họ trồng đã gây cản trở lớn cho chúng tôi, tính đến nay thì chúng tôi đã thiệt hại mất mấy trăm nghìn quân rồi”.
Ngô Bình: “Đúng là vũ ăn hại, bên kia đã bị trúng độc rồi mà vẫn không đánh lại được”.
Gã nói: “Thượng tiên nói đúng, chúng tôi toàn lũ ăn hại thôi ạ”.
Ngô Bình: “Thế là các người không thể chiếm được nơi đó đúng không?”
Gã nói: “Quốc vương của chúng tôi đã quyết định phóng hoả, lửa bùng lên thì cả khu rừng đều bị thiêu háy, các cây thành tinh đương nhiên cũng không cầm chân chúng tôi được nữa”.