Chương 3181
Trương Tiểu Bình chiến một trận đã nổi danh, những người xung quanh không còn dám tới địa bàn của anh làm bừa nữa. Nhưng bọn họ vẫn phải cống nạp cho bang Ác Cẩu.
Ngày hôm sau, bang Ác Cẩu kia lại phái người tới, yêu cầu mỗi tháng phải nộp thêm hai trăm nghìn tiền báu, tổng tiền phải nộp của hai khu vực là năm trăm nghìn.
May là địa bàn của Ác Bưu rộng lớn hơn, phí bảo kê của hai chỗ gộp lại cũng miễn cưỡng hơn năm trăm nghìn, trừ đi chi phí các kiểu thì còn lại ít lợi nhuận.
Đêm đó Minh Li bày mấy chục bàn tiệc, chúc mừng Trương Tiểu Bình đánh bại Ác Bưu. Một đám người thay phiên mời rượu Trương Tiểu Bình, may là tửu lượng của anh rất tốt, ngàn ly không say.
Hơn mười giờ tối, một chàng trai tới quán ăn. Dương Giác nói: “Hôm nay chúng tôi nghỉ, quán không mở”.
Chàng trai thản nhiên nói: “Tôi không tới để ăn cơm. Tôi nghe nói ở đây có một vị Bình gia, mới mười bảy tuổi đã đánh bại Nhân Tiên. Tôi muốn gặp cậu ấy”.
Minh Li nhìn chàng trai này một cái rồi nói: “Cậu em, cậu tìm Bình gia làm gì? Chỉ để gặp mặt vậy thôi à?”
Chàng trai giơ tay phải của mình ra, tay phải của anh ta lại có màu bạc, phát ra ánh sáng vàng, anh ta khẽ nói: “Tôi cũng mười bảy tuổi, mới bước vào Tiên Thiên. Nghe nói ở đây có cao thủ nên muốn cọ xát”.
Minh Li cười nói: “Cậu em, đánh đánh giết giết chẳng có ý nghĩa gì cả, chi bằng ngồi xuống cùng uống một ly?”
Chàng trai nhíu mày: “Sao thế, không dám nhận lời thách đấu sao? Nếu không dám đánh với tôi thế thì phải nhường địa bàn!”
Trương Tiểu Bình đã uống khá nhiều, hơi men bốc lên, anh bỗng đặt ly rượu xuống nói: “Nếu cậu đã muốn ăn đấm thì tôi toại nguyện cho cậu”.
Minh Li muốn cản anh, Trương Tiểu Bình cười nói: “Chị Li, Nhân Tiên em còn đánh được thì Tiên Thiên có là cái gì?”
Nói rồi, anh tới trước mặt chàng trai kia hỏi: “Tên gì?”
Chàng trai: “Ngô Vị”
Trương Tiểu Bình: “Tôi không thích giết người, cậu tới khiêu chiến với tôi, tôi không thể đánh xơi xơi vậy được. Nếu tôi thua thì tuỳ cậu xử lý, địa bàn của tôi thuộc về cậu”.
Ngô Vị cười: “Thế sao? Thế tôi thua thì sao?”
Trương Tiểu Bình: “Cậu thua thì làm đàn em cho tôi, nghe lệnh của tôi cả đời”.
Ngô Vị sững người, sau đó cười ha hả: “Được! Nếu cậu thật sự có thể dùng cảnh giới nội kình đánh bại được cao thủ Tiên Thiên như tôi thì tôi đâu còn gì để nói?”
Hai người vào tư thế, bàn tay có màu trắng bạc của Ngô Vị bỗng vỗ về phía Trương Tiểu Bình, tốc độ cực nhanh, khiến người khác không thể nào phản ứng kịp.
Trương Tiểu Bình ở Hoá Kình tầng sáu, khẽ nhún chân một cái, mặt đất chỗ chân Ngô Vị đã mềm nhũn, cơ thể anh ta bất giác nghiêng theo. Nhân cơ hội này, Trương Tiểu Bình dễ dàng né khỏi bàn tay bạc của anh ta, ngay sau đó đánh một quyền vào ngực anh ta.
Ầm!
Quyền này anh không dùng hết lực, chỉ dùng Ám Kình. Nhưng dù là vậy, cú đấm mạnh mẽ vẫn đánh bay Ngô Vị ra xa mấy mét.
Ngô Vị ngồi trên đất, cảm giác bực bội, nhưng anh ta biết, nếu người ta không nương tay thì anh ta đã chết rồi.
Đánh ngã anh ta xong, Trương Tiểu Bình hỏi: “Cậu có phục không?”
Vẻ mặt Ngô Vị khó coi đáp: “Nói thật là tôi không phục!”