Chương 3163

Lúc này, thời gian đã sắp hết. Ngô Bình tin chuột tìm báu vật sẽ không phán đoán sai. Anh không buồn đọc đã cầm lấy quyển sách ấy rồi cất bước ra khỏi thư viện.

Chọn xong hai món, Ngô Bình lại đến gặp Tiêu Thái Tôn.

Tiêu Thái Tôn nói: “Tiểu Bình, từ nay trở đi, con chính là đệ tử ưu tú của Thiên Đạo Môn. Mỗi năm đệ tử ưu tú có thể nhận tài nguyên tu hành có giá trị năm mươi tỷ tiền báu, cùng nhiều đặc quyền khác, ví dụ như con có thể vào Thiên Đạo bát cảnh để tu luyện với thời gian không hạn chế”.

Ngô Bình hỏi: “Sư tôn, Thiên Đạo bát cảnh là gì ạ?”

Tiêu Thái Tôn cười đáp: “Thiên Đạo bát cảnh là thánh địa tu luyện mà Thiên Đạo Môn đang dần nắm giữ, bao gồm Thiên cảnh, Địa cảnh, Lôi cảnh, Hoả cảnh, Thuỷ cảnh, Phong cảnh, Sơn cảnh, Trạch cảnh”.

Nghe xong, Ngô Bình bèn hỏi: “Đó không phải là bát quái sao ạ?”

Tiêu Thái Tôn nói: “Đúng vậy, chính là bát quái. Bát cảnh này vốn là tám thần cảnh lớn được hình thành sau khi bàn bát quái tiên thiên bị phá vỡ, sau đó được Thiên Đạo Môn chúng ta thu thập. Đừng xem thường bát cảnh nhé. Các thế lực đỉnh cấp đều phải đỏ mắt ghen tị vì nó, bởi bát cảnh là nơi nguy hiểm đối với đệ tử bình thường, nhưng lại là thánh địa tu luyện dành cho đệ tử thiên kiêu”.

Ngô Bình đáp: “Đệ tử đã hiểu”.

Tiêu Thái Tôn bảo: “Con vừa trở thành đệ tử Thiên Đạo Môn, chắc chắn còn nhiều việc chưa xử lý. Con có thể về xử lý trước, chờ mọi thứ ổn thoả hẵng quay lại. Về việc vào Thiên Vực, con có thể chờ một thời gian nữa. Kiến nghị của ta là, ít nhất phải chờ đến cảnh giới Đoạt Thiên rồi vào Thiên Vực cũng không muộn”.

Ngô Bình đáp: “Vâng”.

Sau khi dạo một vòng quanh nơi ở của mình, Ngô Bình rời khỏi Thiên Đạo Môn, đến Thiên Địa kiếm tông, sau đó đến Tiên Giới bằng trận vận chuyển.

Chuyện anh gia nhập Thiên Đạo Môn dĩ nhiên phải nói với mọi người của Thiên Địa kiếm tông.

Đúng như anh dự đoán, khi biết anh đã trở thành đệ tử ưu tú Thiên Đạo Môn, La Thiên Tướng lập tức cười to: “Tốt quá rồi! Thiên Địa kiếm tông chúng ta sau này chắc chắn có thể phất lên”.

Ngô Bình cười đáp: “Sư tôn vui như vậy, không sợ con gia nhập Thiên Đạo Môn rồi sẽ không quay về sao ạ?”

La Thiên Tướng cười nói: “Sao con lại không về chứ? Tuy Thiên Đạo Môn hùng mạnh nhưng thiên kiêu của họ không chỉ có mỗi con. Có thêm một thế lực chống lưng và hỗ trợ con, cớ sao con lại từ bỏ kia chứ? Tất nhiên, điều quan trọng nhất là ta tin tưởng nhân phẩm của con, ta không nhìn lầm người đâu”.

Ngô Bình mỉm cười: “Sư tôn, con đã đắc tội một thế lực lớn ở Thiên Đạo Môn”. Nói đoạn, anh thuật lại chuyện nhà họ Nguỵ.

La Thiên Tướng lạnh lùng hừ mũi: “Không sao. Sau lưng con còn có cả Thiên Địa kiếm tông. Từ sau khi con truyền cho ta Thiên Địa Kiếm Quyết hoàn chỉnh, ta đã lờ mờ cảm thấy mình có thể lên một tầng cao mới. Chờ ta trở thành Bán Bộ Kim Tiên, sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho con”.

Ngô Bình cười hỏi: “Sư tôn biết thân phận thật của con chứ ạ?”

Đến hôm nay, anh đã có thể nói ra thân phận của mình rồi. Bất kể anh là Ngô Bình, Trương Tiểu Bình hay Lý Huyền Bình, đều không quan trọng với La Thiên Tướng. Điều quan trọng là, anh là thiên kiêu của Thiên Địa kiếm tông.

La Thiên Tướng khẽ mỉm cười: “Khó khăn lắm ta mới có một đệ tử thiên kiêu, tất nhiên phải điều tra kỹ càng rồi. Đúng là tra ra một số manh mối thật. Thêm vào đó, con còn dành sự quan tâm đặc biệt cho những người cũ của Thục Sơn kiếm phái trước đây. Dù não bộ ta không linh hoạt thì cũng đoán ra con rất có thể là vị thiên tài Ngô Bình của Thục Sơn kiếm phái, đúng chứ?”

Ngô Bình gật đầu: “Vâng. Sư tôn, người của Thục Sơn kiếm phái đối xử với con rất tốt nên con muốn giúp đỡ họ. Nhưng sư tôn yên tâm, họ không có ý xấu với Thiên Địa kiếm tông đâu ạ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play