Chương 3162
Nói chuyện đến đây, Ngô Bình mới bảo: “Tuy rất đồng cảm với anh, cũng vô cùng bất bình trước cách làm của Hoa Thanh, nhưng tôi vẫn không thể giúp gì cho anh”.
Chu Vân Thâm đáp: “Tôi không kỳ vọng ai đó giúp được mình, chỉ muốn trút hết nỗi lòng thôi. Cảm ơn cậu đã chịu lắng nghe tôi lâu như vậy, còn tin lời tôi nói. Để báo đáp, tôi bằng lòng dốc hết mọi thứ tôi đã học được để truyền dạy cho cậu”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Anh muốn truyền dạy cho tôi mọi thứ mà anh đã học?”
Chu Vân Thâm nói: “Đúng thế. Sau khi truyền dạy, tôi cũng nên rời khỏi thế giới này rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Vì sao anh phải làm vậy?”
Chu Vân Thâm đáp: “Nghiên cứu lịch sử văn minh kỷ nguyên quá cô độc, nên mỗi lần Hoa Thanh đến đây và hỏi tôi, tôi đều sẽ giải đáp cho hắn. Tôi không muốn tiếp tục nữa. Đến lúc buông bỏ một số thứ rồi”.
Ngô Bình cũng cảm thán: “Vậy cũng được”.
Chu Vân Thâm khẽ mỉm cười, hình dáng dần dần nhoà đi. Vào khoảnh khắc ấy, Chu Vân Thâm chỉ ngón tay vào giữ lông mày Ngô Bình, truyền dạy cho đối phương mọi kiến thức đã học thuở bình sinh.
Nguyên thần của Ngô Bình hiện tại rất đáng gờm, tất nhiên sẽ không dễ dàng tiếp nhận thông tin. Sau khi xác nhận thông tin vô hại, nguyên thần mới chính thức tiếp nạp.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh Chu, xin anh hãy yên tâm. Nếu có khả năng, tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh!”
Khi anh ra khỏi vườn lê, Thất Bảo cất tiếng: “Thưa cậu, bây giờ cậu có thể vào Thiên khố rồi”.
Cánh cổng Thiên khố từ từ mở ra, Ngô Bình sải bước tiến vào. Nhìn xung quanh, anh thấy Thiên khố này chất đồ khắp nơi, vô cùng bừa bộn, không theo quy luật nào.
Anh cau mày, Thiên khố không có ai quản lý ư?
Đúng lúc này, anh nghe thấy một giọng nói: “Có một khắc để chọn đồ, chọn xong hãy rời đi ngay lập tức”.
Ngô Bình không dám chậm trễ nữa, bèn thi thiển vạn vật hữu linh để di chuyển nhanh trong Thiên khố, tìm thứ có thể hữu ích với mình.
Quả nhiên anh phát hiện được rất nhiều thứ. Nhưng khi quan sát kỹ hơn, anh lại cảm thấy chúng cũng không đáng giá là bao. Đến khi thời gian sắp hết, rốt cuộc anh cũng dừng lại, nhìn vào một thứ giống như đám mây được đựng trong một chiếc lọ trong suốt.
Ký ức của Chu Vân Thâm nói cho anh biết, năng lượng hình mây này chính là hình dạng của ý chí mạnh nhất trong kỷ nguyên sau khi trải qua Đại kiếp kỷ nguyên.
Bình thường, hầu hết những thứ này đều chẳng có mấy giá trị. Nhưng đôi khi bên trong chúng sẽ có thứ tinh tuý gì đó truyền lại, chẳng qua xác suất rất nhỏ.
Không kịp suy nghĩ nhiều, thời gian đã sắp hết, Ngô Bình cầm lấy chiếc lọ rồi xoay người bước ra ngoài.
Ra khỏi Thiên khố, cổng liền đóng sầm lại.
Thất Bảo hỏi: “Cậu đã lấy thứ gì vậy?”
Ngô Bình đưa chiếc lọ ra cho Thất Bảo xem, đoạn nói: “Thất Bảo, đến thư viện”.
Đến thư viện, môi trường ở đây tốt hơn Thiên khố rất nhiều. Sách ở nơi này được xếp ngay ngắn, trật tự trên giá. Từng dãy giá sách, từ đầu này đến đầu kia, chắc phải cả triệu. Muốn chọn ra một quyển có ích với mình giữa ngần này sách thật sự quá khó.
Mà thư viện cũng có quy định về thời gian như Thiên khố, anh chỉ có khoảng một giờ thôi.
Không có thời gian để lãng phí, nên vừa bước vào thư phòng, anh đã mở hết thần niệm, định tìm bừa một quyển sách rồi thôi. Nhưng khi tiến vào sâu thư viện, anh bỗng sững người.
Vì chuột tìm báu vật đột nhiên nhảy ra khỏi ống tay áo, xông về một hướng rồi kêu “chít chít”. Ngô Bình giật mình, tức tốc đến bên cạnh một dãy giá sách trông chẳng có gì đặc biệt.
Chuột tìm báu vật nhảy xuống, dừng lại trước một quyển sách rách nát. Sách còn chẳng có bìa, dường như phủ bụi đã lâu.