Chương 3120
Ngô Bình ôm quyền: “Chào ba vị”, lúc này anh phát hiện, một người trong đó hơi quen mặt. Nhoáng một cái, anh đã nhớ ra người này chính là Lưu Hải Vương, là người khi xưa đã nhảy ra ngăn cản anh khi anh báo thù cho anh em tốt của mình là Chu Phù Sinh!
Lưu Hải Vương lạnh lùng hỏi: “Thằng nhóc, còn nhớ tôi không?”
Ngô Bình nheo mắt: “Lưu Hải Vương, không ngờ ông đã là Thiên Tiên rồi”.
Lưu Hải Vương cười khà khà: “Khi xưa, cậu dẫn theo Lý Long Thần tới ức hiếp nhà tôi, tôi vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng”.
Từ Quý Phi cười nói: “Còn có chuyện này nữa à?”
Lưu Hải Vương: “Anh có thể hỏi cậu ta”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện xưa rồi, không cần nhắc lại nữa”, tuy đối phương là Thiên Tiên nhưng anh không hề sợ, nên không muốn nói nhiều.
Ánh mắt Lưu Hải Vương tràn ngập sự khinh bỉ, nói: “Anh ba, nói thế nào thì anh cũng là Thiên Tiên rồi, còn kết giao với hạng tôm tép này à?”
Từ Quý Phi cười ha hả: “Khi xưa chú em này đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi không thể quên ơn nghĩa của cậu ấy được”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Anh ba nói vậy là khách sáo rồi”.
Lưu Hải Vương: “Chuyện năm xưa luôn lấn cấn trong lòng tôi, khiến tôi suy nghĩ không thông. Anh ba Từ, tuy người này là bạn của anh, nhưng món nợ cũ này, tôi nhất định phải tính với cậu ta!”
Từ Quý Phi khẽ cau mày, ông ấy nói với Ngô Bình: “Người anh em, chú nể mặt anh, xin lỗi anh Lưu một tiếng, nhún nhường một chút, được không?”
Ngô Bình im lặng, nếu anh là Từ Quý Phi thì chắc chắn sẽ dốc hết sức bảo vệ mình, nhưng Từ Quý Phi lại không làm vậy.
Anh thờ ơ cười nói: “Đây là chuyện của em, không phiền người khác nhúng tay”.
Nói rồi anh đứng dậy, nhìn chằm chằm Lưu Hải Vương: “Ông cứ tự nhiên, tôi tiếp tới cùng”.
Lưu Hải Vương nhìn anh như nhìn một thằng ngốc: “Cậu chỉ là một Địa Tiên mà cũng dám nói với tôi lời này, tự tìm đường chết! Quỳ xuống cho tôi! Tự cắt lưỡi mình đi!”
Đây chính là sự ngang tàng của Thiên Tiên, kích hoạt sức mạnh Linh Đài để thay đổi hiện thực. Lời này vừa dứt, bốn phương tám hướng đều có một nguồn năng lượng, áp lên người Ngô Bình, muốn anh quỳ xuống.
Nhưng thực lực của anh trên cả Hư Tiên, Lưu Hải Vương này mới bước vào Thiên Tiên, căn cơ lại nông cạn, sao có thể ảnh hưởng tới anh được?
Sắc mặt Ngô Bình không thay đổi, vẫn đứng thẳng tắp, lạnh giọng nói: “Chỉ dựa vào chút sức mọn này của ông cũng dám bảo tôi quỳ? Lưu Hải Vương, quỳ xuống!”
Dứt lời, anh triển khai kiếm vực, trong kiếm vực, Lưu Hải Vương run rẩy, sắc mặt thay đổi, không kiểm soát được quỳ xuống đất. Những người còn lại không cảm nhận được kiếm vực nhưng cũng cả kinh, sao như vậy được!
Ngô Bình tới trước mặt Lưu Hải Vương, vung tay tát một cái. Cái tát này khiến mặt Lưu Hải Vương lệch hẳn, răng rụng, Thiên anh chấn động, đau đớn thét lên một tiếng thảm thiết.
Từ Quý Phi thất kinh, vội nói: “Chú em dừng tay!”
Ngô Bình lại như không nghe thấy gì, trở tay tát thêm hai cái nữa, đánh tới nỗi Lưu Hải Vương té ngã xuống đất, anh bước lên trước đạp lên người ông ta, lạnh lùng nói: “Trở thành Thiên Tiên thì ghê gớm lắm à? Huống chi ông mới chỉ là một Hư Tiên rác rưởi căn cơ nông cạn!”
Câu này nói cho Lưu Hải Vương nghe nhưng sao Từ Quý Phi nghe xong lại thấy mặt nóng ran, dường như vừa bị người ta tát một tai.