Chương 3119
Vừa ra tới cổng bệnh viện, Ngô Bình đã nhận được điện thoại của Từ Quý Phi. Đã lâu rồi anh không có tin tức gì về Từ Quý Phi, nhưng nghe nói từ sau khi linh khí phục hồi, tu vi của ông ấy tăng vùn vụt, bây giờ nhà họ Từ đã có chỗ đứng ở Giang Nam rồi.
“Anh ba”, Ngô Bình cười nói.
Giọng của Từ Quý Phi nghe rất trầm ổn, mang theo uy nghiêm mà trước đây không có: “Ha ha, chú em, chú ở Vân Kinh mà sao không báo với anh tiếng nào thế”.
Ngô Bình: “Vừa đến mấy ngày ạ, em chưa kịp gọi cho anh ba”.
Từ Quý Phi: “Tối nay anh định chiêu đãi vài bạn bè, chú có thời gian thì tới nhé”.
Ngô Bình không muốn gặp người lạ cho lắm, nhưng quan hệ của anh và Từ Quý Phi khá thân thiết, nên không do dự trả lời: “Được, em sang ngay”.
“Ừ, anh đã chuyển nhà rồi, để anh gửi địa chỉ mới cho chú”.
Có được địa chỉ, Ngô Bình hỏi Tử Phi: “Đi gặp bạn với anh không?”
Tử Phi lại không mấy hứng thú: “Em không đi, anh đưa em về nhà anh trước đi”.
Ngô Bình gật đầu, hai người cưỡi độn quang về biệt thự vịnh Bạch Long trước. Đưa Tử Phi về nhà xong anh mới tới địa chỉ của Từ Quý Phi, là một trang viên rất rộng.
Lúc anh tới trước cửa Từ phủ đã thấy cửa phủ cao lớn, trước cửa có đến tám người gác.
Nhìn thấy Ngô Bình, một người trầm giọng hỏi: “Làm gì đấy?”
Ngô Bình: “Tôi tới tìm anh ba Từ Quý Phi”.
Người canh cửa cười khẩy: “Tên của Từ Tam gia là để cậu gọi đấy à? Thằng nhóc cậu chán sống rồi hả?”
Ngô Bình nhíu mày, chuyện gì thế? Anh ba gọi mình tới mà không nói trước với mấy người gác cổng này à?
Anh nén giận nói: “Tôi vừa nói chuyện điện thoại với anh ba, anh ấy hẹn tôi tới phủ chơi, các anh có thể vào hỏi”.
Người kia lấy bộ đàm ra nói: “Quản gia, có một người muốn gặp Từ Tam gia, nói là Từ Tam gia mời tới chơi, ông hỏi giúp với”.
Nửa phút sau, bên trong vang lên tiếng: “Là Từ Tam gia mới tới đấy, để cậu ấy vào đi”.
Lúc này, Ngô Bình thấy trong lòng hơi khó chịu, mình tới rồi mà Từ Quý Phi cũng không ra đón sao? Không phải là anh kiêu ngạo, mà là với quan hệ giữa hai người, dù ai tới thăm ai thì người còn lại cũng sẽ ra tới cửa đón tiếp.
Anh vào trong cũng chẳng có ai dẫn đường, anh chỉ có thể tự tìm. Đi một đoạn đường dài mới tới một ngôi nhà có kiến trúc cổ xưa.
Lúc này, có một quản gia ra đón, cười nói: “Ngô gia, cậu đến rồi ạ? Tôi là quản gia của Tam gia, mời cậu vào”.
Ngô Bình gật đầu, bước vào sảnh lớn. Bây giờ trong sảnh có bốn người ngồi, một người trong đó là Từ Quý Phi. Lúc nhìn thấy Từ Quý Phi, Ngô Bình lập tức ngây ra, Từ Quý Phi bây giờ đã đạt đến tu vi Thiên Tiên rồi! Cảnh giới của ông ấy luông thấp hơn mình, sao có thể trở thành Thiên Tiên nhanh như vậy?
Ba người còn lại cũng đều là Thiên Tiên. Nhưng Ngô Bình phát hiện ra căn cơ của bốn người nông cạn, dường như đã dùng cách gì đó để ép tu vi tăng lên.
Anh thản nhiên cười chào: “Anh ba”.
Từ Quý Phi cười vẫy tay với anh: “Chú em, mau lại đây ngồi”.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh Từ Quý Phi, ông ấy cười nói: “Anh giới thiệu với chú, ba vị này đều là tri kỷ của anh”.