Chương 3108

Sau đó anh lại cười nói với Liễu Y Y: “Nghe nói cô là người đẹp nhất ở khoa nhi, hôm nay vừa gặp, đúng là danh bất hư truyền”.

Liễu Y Y càng đỏ mặt, cúi đầu không biết nói gì.

Ngô Bình nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ rồi, cùng nhau ăn bữa trưa đi”.

Các bác sĩ và y tá xung quanh trêu chọc: “Y Y, cô đi đi, buổi tối cũng không cần quay về, chúng tôi trực ban giúp cô”.

Liễu Y Y trừng bọn họ, sau đó nói với Ngô Bình: “Xin lỗi bác sĩ Ngô, tôi còn phải đi làm nữa”.

Ngô Bình: “Bây giờ không phải đang nghỉ rồi sao? Chỉ là ăn bữa cơm thôi, không làm trễ nãi công việc đâu”.

Bởi vì Ngô Bình từng cứu mình, Liễu Y Y cũng khó mà từ chối, cô ấy gật đầu: “Được thôi, để tôi mời bác sĩ Ngô bữa cơm nha”.

Ngô Bình cười nói: “Được, nhà hàng Hoàng Tân gần đây nấu ăn cũng được lắm”.

Nhà hàng Hoàng Tân cách bệnh viện không xa, đi xe cũng chỉ tốn mười phút. Khi đến nhà hàng Hoàng Tân, Ngô Bình mới phát hiện nơi này đã đổi chủ lâu rồi, nhân viên phục vụ đều là những người mới.

Lâu lắm rồi anh không liên lạc với Lý Hạo Xuyên, bèn hỏi nhân viên phục vụ: “Ông chủ các anh là ai vậy?”

Nhân viên phục vụ lạnh mặt nói: “Tốt nhất là bớt hóng hớt nhiều chuyện nếu không cần thiết đi!”

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Các anh đối xử với khách như vậy sao?”

Nhân viên phục vụ cười lạnh: “Thế nào, anh không phục sao? Có tin tôi tôi ném anh ra ngoài cho chó ăn không?”

“Rầm!”

Nói xong, gã đột nhiên quỳ sụp xuống đất, đầu gối đau nhức, xương cốt như muốn nứt ra!

“A!”

Nhân viên phục vụ kêu thảm một tiếng, nước mắt cũng chảy ra.

Ngô Bình nói: “Dập đầu, một trăm cái!”

“Bịch bịch bịch!”

Vì vậy nhân viên phục vụ bắt đầu dập đầu, mỗi lần dập xuống đều nện xuống đất.

Dập mười mấy cái, nhân viên phục vụ cũng cầu xin: “Đại ca, tôi sai rồi, anh bỏ qua cho tôi đi!”

Lúc này, từ phía sau có một đám người đi đến, người đi đầu tức giận hỏi: “Có chuyện gì?”

Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ai biết, người này đột nhiên dập đầu với tôi”.

Người này tai to mặt lớn, vẻ mặt hung dữ, lạnh giọng nói: “Cậu bạn, người quang minh không làm chuyện mờ ám. Dám đến nhà Hoàng Tân tôi gây sự, anh đã nghĩ hậu quả chưa?”

Ngô Bình cười lạnh: “Hậu quả? Tôi chỉ là đến ăn cơm, hỏi một câu ông chủ là ai, mà cứ thứ chó má này đã trừng mày trợn mắt. Bảo ông chủ các anh ra đây gặp tôi, nếu không hôm nay tôi sẽ san bằng cả nhà hàng Hoàng Tân này!”

“Mạnh miệng nhỉ!”. Người đàn ông cười lạnh một tiếng: “Biết ông chủ chúng tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Mặc kệ là ai, ở trước mặt tôi cũng chỉ như thằng nhóc thôi!”

Người đàn tức giận, vung quyền muốn đánh về Ngô Bình, nhưng tay vừa vung được một nửa, thân thể đã cứng đờ, không thể động đậy được gì.

Ngô Bình bĩnh tình nói: “Đi gọi ông chủ của các người ra đây”.

Anh vừa nói xong, có người đã chạy đi ngay. Chưa đến nửa phút đồng hồ, một thanh niên vội bước đến, gã nhìn xung quanh, trong lòng sợ hãi, ôm quyền nói: “Anh bạn, nhân viên của tôi đã mạo phạm, tôi xin tạ lỗi với anh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play