Chương 3107
Phạm Cửu Lực nói: “Vâng, tôi bàn bạc với người nhà xong thì sẽ lập tức tìm anh!”
Cứ thế, Ngô Bình vừa trị bệnh vừa phát hiện không ít hạt giống tu hành, nếu tư chất không tệ, anh sẽ để lại phương thức liên lạc, bảo bọn họ có thể tìm anh bất kỳ lúc nào.
Đến giờ cơm trưa, Ngô Bình đóng cửa phòng bệnh. Lúc này, anh đã chữa trị cho mười người, đến lúc nghỉ ngơi chốc lát rồi.
Nói là nghỉ ngơi, thật ra là anh đi tìm Liễu Y Y.
Trong ký ức của Liễu Y Y không có anh, vì vậy anh phải nghĩ cách tiến vào thế giới của Liễu Y Y, như vậy mới dễ dàng giúp cô ấy mau chóng hoàn thành Luân Hồi Đại Kiếp.
Lúc này, khu bệnh nhi bỗng náo loạn, một tu sĩ tung một chưởng đánh bay một y tá, anh ta là người tu hành, trực tiếp đánh y tá bị thương nặng. Y tá không ngừng ho ra máu, tình trạng gần như không thể sống sót.
Liễu Y Y dìu y tá, rơi lệ gọi: “Chị Tiểu Lệ…”
Sau đó cô ấy quát về phía tu sĩ ra tay kia: “Anh dựa vào đâu mà đánh người?”
Tu sĩ cười lạnh: “Đánh đám phế vật như các người, không chăm sóc tốt con trai tôi, đều chết hết đi!”
Nói rồi, gã lao về phía Liễu Y Y, nhưng khi gã gần đến trước mặt Liễu Y Y, thì một bóng người đã chặn ngang phía trước.
Tu sĩ rống giận: “Cút!”
Gã vươn tay kéo người kia, đối phương lại không hề dịch chuyển, thoáng chốc, tu sĩ này lập tức hiểu ra là mình gặp phải cao nhân, vội lùi vài bước hỏi: “Anh là ai?”
Người này chính là Ngô Bình, anh nhìn y tá bị thương nặng dưới đất, cúi người chữa trị cho cô ấy. Không lâu sau, y tá được trị thương xong, anh đút cho cô ấy một viên đan dược.
Cảnh tượng thần kỳ diễn ra, cô y tá khó nhọc người dậy, cảm kích nhìn Ngô Bình: “Cảm ơn bác sĩ Ngô”.
Danh tiếng của Ngô Bình, trong bệnh viện không ai không biết, ngay cả y tá cũng nhận ra.
Liễu Y Y còn mừng hơn cả cô ấy: “Cảm ơn bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình cười với cô ấy: “Không cần khách sáo, buổi trưa có thời gian cùng ăn cơm không?”
Liễu Y Y đỏ mặt, trong ký ức của cô ấy, “bản thân” chỉ là một y tá nhỏ mà thôi, nhưng bác sĩ Ngô trước mặt đây lại là vị thần trong lòng các nhân viên y tế!
Tu sĩ kia thấy Ngô Bình không quan tâm đ ến gã thì tức giận nói: “Tôi đang nói chuyện với anh”.
“Ầm!”
Ngô Bình vung tay, một ấn chưởng xuất hiện trước ngực tu sĩ, gã thét lớn, bị đánh bay xa mấy mét, nặng nề rơi xuống đất.
Lúc này, lục phủ ngũ tạng của gã vỡ vụn, hơi thở yếu ớt. Ở phía sau, một cô gái ôm lấy gã khóc lớn: “Chồng ơi, anh sao vậy?”
Tu sĩ muốn nói, nhưng vừa mở miệng là đã phun máu, bên trong có cả mảnh vỡ nội tạng.
Cô gái tức giận nhìn Ngô Bình: “Tại sao anh lại đánh người?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ gã bị thương nặng chính là do vừa rồi đã đánh trọng thương y tá. Hiện tại tôi cũng chỉ trả nghiệp cho gã thôi. Tốt nhất là mau tìm một bác sĩ chữa trị cho chồng cô đi, bằng không gã có thể mất mạng đấy”.
Bác sĩ và y tá đều âm thầm khen ngợi. Rất nhiều đồng nghiệp của bọn họ đã từ chức, bởi vì hiện tại làm bác sĩ quá nguy hiểm, mỗi ngày đều có người bị thương, thậm chí bị đánh chết! Quá nguy hiểm!
Cô gái tức giận nói: “Chồng tôi là người của Mãnh Hổ Bang, anh dám đánh anh ấy, Mãnh Hổ Bang sẽ không tha cho anh”.
Ngô Bình: “Tôi tên Ngô Bình, là bác sĩ ở đây. Cô có thể bảo người của Mãnh Hổ Bang đến tìm tôi”.