Chương 3099
Đinh Thiên Thu: “Đương nhiên là có, bằng không chuyện bí cảnh Ngũ Hành cũng không thể được truyền ra ngoài, hơn nữa có không ít người nhận được lợi ở bí cảnh Ngũ Hành”.
Ngô Bình: “Vô Sinh lão tổ tự dưng cho người vào bí cảnh Ngũ Hành chiếm hời, chuyện này có vấn đề”.
Đinh Thiên Thu: “Bọn tôi cũng từng nghi ngờ, nhưng không nghĩ ra được nguyên nhân, hơn nữa chuyện này vẫn luôn tồn tại nên không ai ngờ vực gì”.
Ngô Bình: “Chắc chắn chuyện này có nguyên do, chỉ là các ông không biết thôi”.
Đinh Thiên Thu: “Cậu nghĩ tại sao Vô Sinh lão tổ làm thế?”
Ngô Bình: “Thế giới này sẽ không có miếng bánh miễn phí từ trên trời rơi xuống đâu, thế nên không thể vào bí cảnh Ngũ Hành thì chúng ta phải nghĩ cách đi khỏi đây”.
Đinh Thiên Thu ngây người: “Nhưng nếu không giết đủ người, e là chúng ta không thể đi”.
Ngô Bình: “Ông không biết giả chết à?”, nói rồi anh đánh vào đầu Đinh Thiên Thu, cả người Đinh Thiên Thu cứng đờ rồi ngã xuống đất.
Cùng lúc đó Ngô Bình cũng ngã xuống đất, khí tức toàn thân, Nguyên Thần đều biến mất như thể anh thật sự trở thành một thi thể. Bây giờ anh chẳng khác nào một khúc gỗ, một hòn đá cả, dù có người dùng thần niệm lướt qua cũng không phát hiện ra anh.
Hai người giả chết quả nhiên không thu hút sự chú ý của những người khác, khoảng bảy tám tiếng sau, cuối cùng khu vực gần đó cũng yên tĩnh hơn, vì những người còn lại, mỗi người đều đã giết hơn ba người, hơn nữa số người đã không đủ mười lăm, cuộc thảm sát kết thúc.
Lúc này không trung xuất hiện một cánh cổng ngũ sắc, mười lăm người này mừng rỡ đều chạy đến chỗ cánh cổng đó rồi biến mất không thấy.
Khoảng năm phút sau, cánh cổng ánh sáng đó biến mất, cả vùng đó lại trở về như bình thường.
Thêm mười mấy phút nữa, Ngô Bình mới chậm rãi mở mắt ra, anh đá vào Đinh Thiên Thu một cái, ông ta cũng trở lại như thường, người này ngạc nhiên hỏi: “Xong rồi?”
Ngô Bình: “Cuộc thảm sát đã kết thúc, những người kia đều đã đi vào cánh cổng ngũ sắc, chắc là đến bí cảnh Ngũ Hành gì đó rồi”.
Đinh Thiên Thu thở dài như cảm thấy lấy làm tiếc vì chuyện này.
Ngô Bình hỏi: “Sao thế? Ông cảm thấy bị thiệt à?”
Đinh Thiên Thu vội nói: “Không có, tôi chỉ nghĩ bản lĩnh của cậu thật cao minh, thế mà có thể lừa được Vô Sinh lão tổ bằng cách giả chết”.
Ngô Bình: “Không thể ở lại nơi này lâu, đi thôi”.
Hai người nhanh chóng ra khỏi khu vực này, họ tiếp tục đi về phía bắc, không lâu sau đã ra khỏi rừng rậm Vô Sinh, xuất hiện ở đồng bằng rộng lớn phía bắc.
Từ đây đi về phía bắc, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều khu dân cư, vô cùng phồn hoa.
Đinh Thiên Thu thở phào: “Hay là đến nước của tôi ở mấy ngày?”
Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu, tôi còn có việc”.
Nói rồi anh để lại một lá bùa tin tức: “Sau này nếu rừng rậm Vô Sinh xảy ra chuyện gì, ông cứ dùng bùa đưa tin này liên hệ”.
Anh nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày người ở hai bên rừng rậm sẽ hợp lại thành một, để lại một người có thể trao đổi tin tức ở phía bắc cũng không tệ.
Đinh Thiên Thu: “Được, nếu xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ báo cho cậu”.
Nói thêm vài câu nữa, Ngô Bình cưỡi độn quang bay vượt qua rừng rậm Vô Sinh, nhanh chóng quay về khe núi ở Long Quốc.
Sau đó anh dẫn theo nhân viên cũ Thiên Long và mấy người Diệp Huyền cùng quay về đảo Hưng Long.