Chương 3098
Ông lão nói: “Tôi là Đinh Thiên Thu, là tu sĩ của nước Ô Long, phía bắc rừng rậm Vô Sinh”.
Ngô Bình: “Những người như các ông đều là tu sĩ ở phía bắc rừng rậm Vô Sinh sao?”
Đinh Thiên Thu gật đầu: “Đúng thế, phía bắc có rất nhiều nước”.
Ngô Bình: “Được, tôi có thể tha cho ông một mạng nhưng tài sản của ông thì tôi tịch thu rồi”.
Đinh Thiên Thu mừng rỡ: “Cảm ơn đạo hữu”.
Ông ta đang định rời đi thì người trung niên trong hai người đánh nhau trước đó đi đến, tay ông ta cầm một cái đầu người.
Mắt người trung niên đầy vẻ sát khí: “Hai người là tự sát hay đợi tôi ra tay?”
Đinh Thiên Thu biến sắc, run giọng nói: “Thôi xong, người này là Huyết Thủ Lãnh Phi”.
Ngô Bình cũng nhìn ra Huyết Thủ Lãnh Phi này là một Hư Tiên, thực lực rất mạnh, Đinh Thiên Thu còn chẳng có can đảm ra tay với kẻ này nữa kìa.
“Đi đi, nếu không người chết là ông đấy”.
Lãnh Phi cười: “Này, ai cho một tên Địa Tiên nhỏ bé như cậu can đảm dám khiêu chiến với Thiên Tiên?”
Ngô Bình thở dài nói: “Tôi muốn giết ông thì ông cũng chẳng thể đỡ được một chiêu của tôi đâu”.
Lãnh Phi lạnh lùng nói: “Vậy à? Vậy tôi giết cậu trước”.
Ông ta bỗng giơ tay lên, lòng bàn tay xuất hiện rất nhiều sợi tơ màu trắng sắp phóng đến đâm vào da thịt Ngô Bình.
Cảnh tượng này khiến Ngô Bình cảm thấy rất ngạc nhiên, rõ ràng người này rất kiêu ngạo nhưng khi ra tay đánh người thì đều là sát chiêu. Những đường màu trắng này là một chiêu khống chế tâm trí người khác.
“Ầm!”
Cả người Ngô Bình run lên, lông tơ dựng đứng hệt như kim sắt, trong khi đó những sợi tơ muốn đâm vào người anh này lập tức bị lông tơ chém đứt.
Ngay cả lông tơ của anh cũng có thể chém đứt sợi tơ muốn đâm vào người này như thể đã biến thành những thanh kiếm ngắn.
Tay Lãnh Phi vừa chạm vào Ngô Bình thì máu tươi b ắn ra, ông ta đau đớn kêu lên, vội vàng buông tay.
Ngay khi tay đối phương vừa buông, chân Ngô Bình bỗng đá vào mặt khiến ông ta ngã xuống đất.
Sức lực của cú đá này rất lớn, đầu Lãnh Phi đập mạnh xuống đất làm mặt đất xuất hiện một cái hố lớn.
Ngay giây phút Lãnh Phi mất ý thức, Ngô Bình lại đạp lên người ông ta thêm ba cái. Cứ thế một Hư Tiên bị Ngô Bình đạp thành cái đống thịt, xương cốt cả người và nội tạng đều tan nát.
Ngô Bình cũng mặc kệ Lãnh Phi nằm dưới đất, anh nói với Đinh Thiên Thu đang ngây người: “Đinh Thiên Thu, ông biết người này sao?”
Đinh Thiên Thu nói: “Lãnh Phi có danh tiếng không tốt ở ngoài vì thủ đoạn tàn ác, thế nên tôi vừa nghe cậu ta nói ra tên mình thì đã muốn đầu hàng rồi”.
Ngô Bình: “Tàn ác thì tàn ác thật nhưng thực lực lại khá yếu, không hay đánh nhau”.
Đinh Thiên Thu cười khổ: “Thực lực của cậu quá đáng sợ, không nói đến người này, dù là người mạnh hơn người này mấy lần cũng không đỡ được một đòn của cậu”.
Nói rồi ông ta lấy một chiếc nhẫn chứa đồ trên người Lãnh Phi, hai tay đưa cho Ngô Bình: “Đây là vật quý giá của Lãnh Phi, chắc không ít tiền”.
Dĩ nhiên Ngô Bình không khách sáo, nhận lấy chiếc nhẫn chứa đồ, anh hỏi Đinh Thiên Thu: “Trước kia có người từng vào bí cảnh Ngũ Hành chưa?”