Chương 3055
Chương 3055
Tuần Quy Niên vô cùng kinh ngạc. Khi ông ấy nhìn thấy Ngô Bình được ánh sao bao bọc, lập tức chúc mừng anh: “Xem ra dòng máu Thánh nhân của cậu vô cùng thuần khiết, liên lạc với sức mạnh Thánh nhân dễ dàng như thế, thật đáng mừng!”
Ngô Bình cười: “Bây giờ tôi có thể dẫn người nhà chuyển đến đảo Thánh Uy rồi chứ?”
Tuần Quy Niên gật đầu: “Tôi sẽ đưa cậu đi đăng ký, tám họ sẽ cùng đưa ra quyết định. Sau khi tám họ đồng ý, cậu sẽ là hậu duệ Đại Thánh thứ chín của đảo”.
Ngô Bình hỏi: “Mất bao lâu vậy?”
Tuần Quy Niên đáp: “Nhanh thì ba ngày, lâu thì nửa tháng. Thông qua một cái là tôi báo cho cậu ngay”.
Ngô Bình theo chân Tuần Quy Niên đến một phủ nha. Anh vào đó ghi tên và tình trạng của hậu duệ Thánh nhân, cái này gọi là đăng ký.
Làm xong, Tuần Quy Niên định mời anh đi tham quan. Nhưng Ngô Bình còn bận viện, nên để lại một lá bùa ngọc liên lạc rồi chào tạm biệt.
Anh quay về đảo Hưng Long. Dưới sự quản lý của Đường Tử Di, Chu Thanh Nghiên, đảo Hưng Long đã khôi phục trật tự, cuộc sống của người dân về cơ bản đã đi vào quỹ đạo.
Nhưng hiện tại vẫn còn rất nhiều việc phải làm, ví dụ như cung cấp điện, cung cấp vật tư sinh hoạt, vân vân.
“Huyền Bình, trên đảo phải xây vài nhà máy điện, nếu không người dân không thể sinh sống được”, Đường Tử Di cất lời.
Ngô Bình nói: “Nhà máy điện à? Nhiệt điện gây ô nhiễm môi trường, hay chúng ta dùng điện gió đi?”
Đường Tử Di đáp: “Nhưng đảo không có nhiều gió, mà dùng sức gió để phát điện cũng không ổn định?”
Ngô Bình bảo: “Không sao. Anh có thể tạo ra một pháp trận gió lớn, có thể duy trì việc tạo gió mạnh và phát điện ổn định”.
Đường Tử Di mỉm cười: “May mà anh nghĩ ra được. Nhưng biết mua thiết bị phát điện ở đâu bây giờ?”
Ngô Bình nói: “Chuyện này cứ giao cho anh. Còn vấn đề gì khác không?”
Chu Thanh Nghiên đáp: “Củi, gạo, dầu và muối, đặc biệt là rau, đang vô cùng thiếu hụt. Giá cả hiện nay rất cao, phải được giải quyết càng sớm càng tốt”.
Ngô Bình bảo: “Mấy cái này dễ thôi. Bên ngoài hồ Ma Long có quốc gia Kim Ưng, cách đây không quá xa, chúng ta có thể cử người đi mua mỗi ngày”.
Anh sắp xếp mười tu sĩ mang theo pháp khí chứa đồ, phụ trách đi lại giữa nước Kim Ưng và đảo để mua các loại vật tư.
Việc khẩn cấp trước mắt là mua thiết bị phát điện từ sức gió. Vì thế, anh đã đến Giang Nam một chuyến. Khu vực Giang Nam nối liền một dải, một lượng lớn cơ sở công nghiệp vẫn được giữ nguyên.
Đến Vân Kinh, anh tra cứu trên mạng và tìm thấy một công ty điện gió. Công ty này từng là nhà sản xuất thiết bị điện gió lớn nhất thế giới, một thiết bị có thể phát điện năm mươi nghìn ki-lô-oát giờ trong hai mươi bốn giờ. Đây là con số bình quân, nếu gió đủ mạnh và tốc độ gió ổn định thì đỉnh phát điện có thể đạt đến tám mươi nghìn ki-lô-oát giờ.
Ngô Bình nhẩm tính lượng tiêu thụ điện của một trăm triệu người trên đảo, cần bốn trăm tỷ ki-lô-oát giờ mỗi năm, bình quân mỗi ngày một phẩy một tỷ ki-lô-oát giờ, cũng tức là cần hơn mười ba nghìn thiết bị phát điện.
Cuối cùng, anh đặt mua mười lăm nghìn thiết bị với giá bốn trăm nghìn một cái, tổng giá trị là sáu tỷ, tương đương mười hai nghìn tiền bùa.
Nhưng thiết bị phát điện chỉ là một phần, muốn kết nối điện phát ra với mạng lưới điện cần rất nhiều thiết bị chuyên dụng và nhân công. Cuối cùng, anh đã chi hơn hai tỷ tệ để mua hệ thống lắp đặt và đường dây.
Trong hôm ấy, lô ba nghìn thiết bị phát điện đầu tiên bắt đầu được lắp đặt trên đảo. Ngô Bình đưa hơn một nghìn nhân viên kỹ thuật và các thiết bị kỹ thuật liên quan đến trước, sau đó giúp họ lắp đặt.