Chương 3026
Lúc này, Ngô Bình đã đi vào sâu trong một cánh rừng, cây cối trong này cao lớn và um tùm, che cả mặt trời.
Ngô Bình biến mất trong cánh rừng, ở vị trí anh vừa biến mất có hai tu sĩ trung niên xuất hiện. Một tu sĩ nói: “Thằng oắt này chạy vào vùng núi Thái Hành làm gì? Trong núi Thái Hành nguy hiểm chồng chất, hắn rất dễ chết trong đây”.
Người còn lại nói: “Xem ra chúng ta buộc phải lập tức thông báo cho chủ nhân, để chủ nhân mau chóng giải quyết hắn. Nhỡ đâu hắn chết trong này thì sẽ lãng phí mất một vận khí tốt”.
Ngô Bình vào cánh rừng xong thì thả chuột tìm báu vật ra, cười nói: “Này oắt, chủ nhân của mày đâu?”
Chuột tìm báu vật kêu chít chít một hồi, Ngô Bình không khỏi cảm thán. Thì ra ngày thứ hai sau khi không gian mở ra, nhà họ An ở Hoàng Long Động Thiên đã bị một thế lực hùng mạnh tiêu diệt. Nhà họ An sau lưng An Tự Tại gồm mấy nghìn người đã bị giết sạch. Chuột tìm báu vật trốn thoát được nhưng giữa đường lại bị người ta bắt, đồng thời đem tới buổi tiệc bán đấu giá.
“Oắt con, sau này tao gọi mày là Tiểu Bảo. Từ bây giờ mày đi theo tao nhé”.
Chuột tìm báu vật rất vui mừng, chui vào túi áo của Ngô Bình. Sau đó chiếc mũi nhỏ của nó khẽ cử động, nó bỗng tỏ ra mừng rỡ, tiếp đó nó nhìn về một hướng rồi kêu rít lên.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Có phát hiện gì à? Tốt quá!”
Anh lập tức bay nhanh về phía mà chuột tìm báu vật đã chỉ, bay được hơn ba nghìn dặm, Ngô Bình bỗng đâm sầm vào một bức tường vô hình, anh kêu lên một tiếng, rơi từ trên không xuống.
May là anh phản ứng nhanh, rơi xuống được một nửa đường thì lơ lửng giữa không trung, kinh ngạc nhìn phía trước mặt mình.
Thì ra phía trước đã bị người ta hạ cấm chế. Khu vực được hạ cấm chế bảo vệ có hình tròn, cấm chế giống như một chiếc nồi lớn úp ngược giữa trời, khiến người ta không thể vào được.
“Xem ra bảo bối ở đây đã bị người khác tìm thấy trước rồi”, Ngô Bình khẽ nhíu mày, sau đó anh đáp xuống đất, muốn đi vào từ mặt đất.
Nhưng sau khi anh độn xuống đất thì mới phát hiện, dưới này cũng đã hạ cấm chế, anh dùng thuật độn thổ cũng không vào được.
Qua cấm chế này anh có thể phán đoán được, thực lực của người hạ cấm chế rất mạnh, ít nhất cũng phải là một vị Thần Tiên!
Ngô Bình lập tức cẩn thận, anh lui về sau mấy chục dặm, nói với chuột tìm báu vật: “Cấm chế này chỉ có tác dụng với con người, chắc là mày có thể vào trong được đấy. Tiểu Bảo, mày đi xem thử rốt cuộc trong đó có thứ gì tốt”.
Chuột tìm báu vật gật đầu, chạy về phía cấm chế nhanh như một cơn gió.
Chuột tìm báu vật vừa đi, Ngô Bình đã nghe sau lưng có người lên tiếng: “Cậu trai lắm mưu nhiều kế đấy”.
Ngô Bình giật cả mình, anh quay phắt người lại, trông thấy một lão ăn mày áo quần rách rưới, mặt mày đen nhẻm, đang vắt ngược trên cành cây cười với anh.
Người này có thể xuất hiện mà không bị anh phát giác, chắc chắn thực lực rất khủng bố, Ngô Bình nén sự bực bội trong lòng nói: “Người có thể doạ chết người đấy”.
Lão ăn mày cười khì khì, ông ta từ trên cây rớt xuống, khi ông ta vừa chạm đất Ngô Bình mới phát hiện ông ta là một tên lùn, cao chưa đến một mét tư.
Lão ăn mày lùn cười hỏi: “Nhóc, có muốn biết trong đây có gì không?”
Ngô Bình rất cảnh giác, nói: “Không muốn!”
Lão ăn mày lùn lắc đầu: “Lớp trẻ bây giờ nhát gan quá. Người ta nói là người không bất nghĩa thì chẳng thể chẳng giàu, ngựa không cỏ ăn đêm chẳng béo. Thứ bên trong đó rất phi thường, nếu cậu lấy được thì cả đời không cần lo cái ăn cái mặc!”