Chương 3023
Cô gái cười nói: “Đây là thần vật từ thời thượng cổ, tên là “Trâm Kim Phượng”. Trong cây trâm này có phong ấn tinh phách của Phượng Hoàng, có tác dụng bảo vệ chủ nhân. Các cậu chủ đang có mặt ở đây có thể mua nó tặng cho cô gái mình thích”.
Ánh mắt của các cô gái đều trở nên khác lạ. Ai cũng mong được một anh chàng đẹp trai chịu bỏ tiền đấu giá cây trâm này cho mình.
Ngô Bình nhìn thấy cây trâm lại có suy nghĩ khác. Anh biết tinh phách Kim Phượng hiếm có khó tìm, nếu có thể lấy ra để luyện chế thần đan tuyệt thế thì tốt quá.
“Giá khởi điểm của trâm Kim Phượng là năm triệu tiền báu. Mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu”.
Năm triệu là một con số không cao. Đây cũng là vì Huyền Ngạo Thiên Quân muốn khuấy động bầu không khí nên mới không hét giá quá cao.
Ngô Bình thấy Lâm Băng Tiên cũng đang ngắm nhìn cây trâm kia, bèn hỏi: “Em thích nó không?”
Cô ấy đỏ mặt đáp: “Trông cũng đẹp đấy. Nhưng mà năm triệu đắt quá. Bây giờ một tòa nhà lớn trong Kinh cũng chỉ có giá mười triệu tiền báu”.
Anh bật cười hô lên: “Tôi ra giá năm triệu”.
Thấy anh tham gia đấu giá, cậu chủ Long lập tức thấy chướng mắt, quyết định tranh giành với anh: “Sáu triệu”.
Ngô Bình biết anh ta cố tình làm vậy để trêu tức mình, cũng không thèm để bụng, ra giá tiếp: “Bảy triệu”.
“Tám triệu”, rõ ràng cậu chủ Long không có ý định buông tha anh dễ dàng mà vẫn muốn tiếp tục tăng giá.
Vốn dĩ những người khác cũng tham gia nhưng khi mức giá bị đẩy lên mười triệu thì chỉ còn Ngô Bình và cậu chủ Long tranh đấu với nhau.
“Mười lăm triệu”, Ngô Bình sảng khoái nói.
Cậu chủ Long hơi bất ngờ, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Hai mươi triệu”.
“Ba mươi triệu”, anh thản nhiên ra giá.
“Bốn mươi triệu!”
“Một trăm triệu”, Ngô Bình đẩy giá lên cao.
Cậu chủ Long giật mình kinh ngạc. Tuy anh ta không thiếu tiền nhưng con số một trăm triệu cũng đủ để khiến anh ta điêu đứng. Anh ta lại nghĩ đâm lao phải theo lao, nếu giờ từ bỏ thì sẽ bị cho là không đấu lại được Ngô Bình, trở thành trò cười cho mọi người.
“Một trăm mười triệu”.
“Hai trăm triệu”, Ngô Bình bắt đầu tăng giá hàng trăm triệu. Anh hiểu rõ lòng người, cũng biết đối phương sẽ không chịu từ bỏ sớm như vậy, quyết tâm chơi đến cùng.
Sắc mặt cậu chủ Long trở nên khó coi. Anh ta do dự vài giây rồi lên tiếng: “Hai trăm mười triệu”, mức độ tăng giá của anh ta thấp hơn hẳn so với Ngô Bình.
“Ba trăm triệu”, Ngô Bình vẫn tiếp tục lấy số chẵn để ra giá.
Cậu chủ Long cắn răng, bất ngờ từ bỏ.
Huyền Ngạo Thiên Quân lại tươi cười thông báo: “Chúc mừng cậu Ngô đấu giá thành công. Cây trâm này là bảo bối tôi cất giữ. Hôm nay là lần đầu tiên cậu đến chỗ tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Còn trâm coi như là quà tặng của tôi, mong cậu Ngô nhận lấy”.
Ông ta rất biết cách đối nhân xử thế. Ban đầu chỉ dự đoán bán cây trâm này được vài chục triệu là cùng. Bây giờ bảo ông ta đổi nó lấy ba trăm triệu, chẳng bằng đổi lấy quan hệ tốt với một thầy luyện đan bốn sao tím.
Ngô Bình cũng không khách sáo, dứt khoát nhận luôn: “Vậy thì xin cảm ơn Thiên Quân”.