Chương 3021
“Phu nhân Ngọc Diện là ai?”, với anh mà nói đây là một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Cô ấy đáp: “Bà ta là một nữ tu sĩ rất mạnh, pháp lực cao cường. Bố em chỉ là người tình của bà ấy mà thôi”, cô ấy cúi đầu tỏ vẻ khó xử.
Ngô Bình nghe xong không khỏi bất ngờ, thì ra còn có chuyện như vậy.
“Còn mẹ em thì sao?”, anh không khỏi lo lắng cho mẹ cô ấy là Lâm Mỹ Kiều.
Lâm Băng Tiên thở dài kể lể: “Mẹ em chỉ có thể cam chịu mà thôi. Bây giờ bố em cũng chỉ dám lén lút đi gặp mẹ em để không chọc giận tới phu nhân Ngọc Diện”.
Ngô Bình vẫn rất lạ lẫm với cái tên phu nhân Ngọc Diện này, định tìm người hỏi thăm để xem có giúp được Chu Bột hay không.
Đúng lúc ấy, đám người trong sảnh tiệc loạn hết cả lên. Anh không khỏi ngước mắt nhìn theo, chỉ thấy hai chàng trai đang sóng vai đi vào. Còn các cô gái có mặt tại đây đều trở nên kích động, cắm đầu lao tới như con thiêu thân chỉ muốn tới gần đối phương hơn nữa.
Ngô Bình nhìn ra được khí tức của hai người này rất mạnh mẽ, cho dù không phải thiên tài bẩm sinh thì cũng có chỗ hơn người.
Chu Bột thấy tình hình như vậy cũng định đẩy con gái qua đó. Nhưng sau một hồi nghĩ ngợi, ông ta quyết định từ bỏ ý định. Dù sao ông ta thấy thân phận của Ngô Bình cũng đã không tồi rồi, làm người không nên quá tham lam.
Lâm Băng Tiên thấp giọng giới thiệu: “Bọn họ là cậu chủ Long và cậu chủ Kiếm trong tứ đại công tử của Long Kinh, đều có thân phận cao quý. Hôm nay bố em đưa em tới đây vốn là để gặp gỡ bọn họ”.
Ngô Bình hiếu kỳ hỏi: “Cái danh tứ đại công tử Long Kinh này là ai đặt cho vậy?”
Cô ấy đáp: “Em không biết, chỉ thấy ai cũng nói như vậy”.
Cậu chủ Kiếm cố gắng đi tới giữa sảnh tiệc trong sự chen lấn xô đẩy của các cô gái mê trai. Huyền Ngạo Thiên Quân cũng tự mình tới tiếp đón: “Vô cùng vinh hạnh được đón tiếp hai cậu chủ!”
Cậu chủ Kiếm mặc đồ màu xanh, đẹp trai ngời ngời. Hắn ta mỉm cười nói: “Thiên Quân không cần câu nệ lễ nghi. Nghe nói tối nay có người đấu giá bảo bối phải không?”
Huyền Ngạo Thiên Quân mỉm cười trả lời: “Đấu giá sắp bắt đầu rồi”.
Cậu chủ Kiếm gật đầu hài lòng: “Tôi muốn đến xem để được mở rộng tầm mắt”.
Cậu chủ Long mặc đồ màu vàng ung dung quan sát xung quanh một lượt. Anh ta phát hiện trong số các cô gái ở sảnh tiệc chỉ có một mình Lâm Băng Tiên vẫn đang ngồi yên vị trên ghế không chịu ra đón tiếp mình. Bên cạnh cô ấy còn có một anh chàng trẻ tuổi khác.
Nếu chỉ là một cô gái bình thường thì anh ta cũng sẽ không để mắt nhiều. Thế nhưng cô gái này lại xinh đẹp tuyệt trần, là người đẹp nhất trong buổi tiệc ngày hôm nay nên anh ta không thể rời mắt nổi.
Anh ta khẽ mỉm cười, cố tình cất bước đi về phía Lâm Băng Tiên: “Chắc là cô không biết tôi là ai phải không?”
Cô ấy cuống quýt trả lời: “Chào anh Long”.
Cậu chủ Long hài lòng nói: “Nếu cô muốn dùng chiêu giả vờ lạnh nhạt để thu hút sự chú ý của tôi thì xin chúc mừng, cô thành công rồi đấy”.
Đám con gái xung quanh đều vô cùng ghen tỵ, thầm tự trách mình tại sao không nghĩ ra cách này.
Lâm Băng Tiên cảm thấy ngượng ngùng, không biết nên trả lời thế nào cho phải.
Trong khi đó, cậu chủ Long đã đưa tay về phía cô ấy, rõ ràng là muốn dẫn cô ấy rời đi.
Chu Bột không khỏi cảm thấy mâu thuẫn. Phải làm sao đây? Nên đồng ý hay không?
Đúng lúc này, Ngô Bình lạnh lùng lên tiếng: “Anh đừng có ảo tưởng. Băng Tiên nhà tôi không có hứng thú với anh đâu. Có tôi ở đây thì anh không có sức hấp dẫn gì với cô ấy hết”.