Chương 3020
Cô ta cúi đầu chào anh ta một cái, khóe mắt cong cong tràn đầy vui mừng.
Anh chàng họ Hà kia mỉm cười đáp lại: “Ở đây toàn người lạ, may quá thấy có người quen nên phải tới chào hỏi cô một tiếng”.
Dứt lời, anh ta liếc nhìn sang Lâm Băng Tiên. Sắc đẹp của cô ấy hơn xa cô chủ nhà Âu Dương, khiến anh ta không thể nào rời mắt.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Băng Tiên bất chợt bừng sáng. Cô ấy ngạc nhiên reo lên: “Anh Ngô!”
Cô ấy thấy Ngô Bình đang tươi cười đi tới chỗ mình nói: “Anh vừa đi tìm em đấy Băng Tiên. Tiểu Anh bảo em ở đây nên anh mới tới”.
Lâm Băng Tiên vội vàng giới thiệu người đàn ông bên cạnh với anh: “Đây là bố em, tên là Chu Bột”.
Ông ta nhìn anh đầy cảnh giác, lên tiếng dò hỏi: “Cậu là Ngô Bình phải không? Tôi đã được nghe kể về cậu”.
Anh gật đầu đáp: “Chào chú Chu”.
Nghe thấy hai chữ Ngô Bình, anh chàng họ Hà kia giật nảy mình như chợt nghĩ ra gì đó.
Cô chủ Âu Dương cười lạnh một tiếng châm chọc: “Đúng là cá mè một lứa”.
Ngô Bình quay sang nhìn cô ta, lạnh giọng hỏi: “Cô đang mỉa mai tôi sao?”
Cô ta thản nhiên trả lời: “Tôi bảo các người cá mè một lứa có gì sai sao?”
Anh bình tĩnh đáp trả: “Tôi là giáo viên của học viện Võ Đạo mà lại bị cô nói thành cá mè một lứa. Ý của cô là muốn sỉ nhục học viện Võ Đạo sao?”
Cô chủ Âu Dương không khỏi sửng sốt, bộ dạng như mèo bị giẫm phải đuôi, suýt thì nhảy dựng lên: “Cái gì? Anh là giáo viên của học viện Võ Đạo?”
“Bốp!”
Anh chàng họ Hà kia bỗng thẳng tay tát vào mặt cô ta một cái lệch hẳn một bên mặt, cả giận quát tháo: “Láo xược! Thầy Ngô của học viện Võ Đạo là người cô có thể sỉ nhục được sao?”
Nói rồi anh ta quay sang hành lễ tạ tội với anh: “Chào thầy Ngô, tôi là giáo viên của học viện Võ Đạo, tên là Hà Trí Tân”.
Anh ta biết quá rõ về Ngô Bình, võ tông truyền kỳ, vừa mới ra tay đã đánh bại cao thủ Võ Vương nhất phẩm!
Anh chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng: “Thì ra là thầy Hà, hân hạnh”.
Hà Trí Tân vội vàng nói: “Không dám, anh cứ gọi tôi Tiểu Hà là được rồi”.
Ban đầu Chu Bột coi thường Ngô Bình là vì trước kia Lâm Băng Tiên chỉ kể anh là một bác sĩ, gia đình có chút sản nghiệp nho nhỏ chứ không kể về những chuyện khác.
Nhưng bây giờ ông ta lại cảm thấy con gái của mình thật tinh mắt, kiếm được hẳn một anh bạn là giáo viên của học viện Võ Đạo!
Ông ta lập tức cười phá lên: “Không ngờ Ngô Bình cậu lại là giáo viên của học viện Võ Đạo, tiền đồ sáng lạn lắm đấy!”
Anh đáp: “Chú Chu quá khen rồi”.
Chu Bột còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Băng Tiên cản trở. Cô ấy kéo Ngô Bình ngồi vào ghế, vui vẻ nói: “Em cứ tưởng sẽ không còn được gặp lại anh nữa”.
Anh tò mò hỏi: “Băng Tiên, hồi trẻ bố em đã gặp phải chuyện gì vậy? Anh thấy tu vi của ông ấy không yếu đâu”.
Lâm Băng Tiên không khỏi cảm thán: “Nhắc tới chuyện này em cũng thấy hơi xấu hổ. Lúc đó đúng là bố em đã tới Nam Dương, còn gặp được phu nhân Ngọc Diện ở đó”.