Chương 2997
Ngô Bình giơ tay lên, một đạo kiếm quang mờ ảo bay ra. Đạo kiếm quang này do hai nửa âm dương hợp thành, anh dùng kiếm quang này để thi triển một trong tứ đại kiếm chiêu mà anh từng học.
“Đoàng!”
Tấm bia rung lên dữ dội, sau đó chữ cái trong một bảng xếp hạng chạy loạn lên, sau đó vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng biến thành một chỗ trống. Đằng sau chỗ trống đó viết “đệ nhất kiếm thuật cảnh giới Chân nhân”! Đắng sau đó nữa là uy lực của đòn ban nãy, điểm tấn công của đòn ban nãy lên tới chín trăm năm mươi nghìn điểm!
Phải biết rằng từ cổ chí kim, bia thử kiếm này từng cho vô số cao thủ thử kiếm, nhưng số người được ghi tên trên tấm bia này cực kì ít. Ít nhất thì Thiên Địa Kiếm Tông và Cửu Thiên Kiếm Vực chưa từng có ai được ghi tên ở đây!
Ngũ Long Thiên Quân mừng lắm, ông ấy bay ra trước tấm bia, viết mấy chữ Trương Tiểu Bình lên vị trí vừa để trống. Lập tức, tên Trương Tiểu Bình xuất hiện trên vị trí đầu tiên của một bảng xếp hạng!
Đồng thời, toàn bộ mười hai tấm bia thử kiếm trong thiên hạ đều rung lắc dữ dội, sau đó tên Trương Tiểu Bình xuất hiện trên toàn bộ tấm bia này, khiến không ít tông phái kiếm đạo phải kinh ngạc!
Thấy cảnh này, ba vị Thiên Quân cũng rất kinh ngạc, đệ nhất kiếm thuật cảnh giới Chân Nhân! Sức mạnh như vậy đã không còn là thiên tài bình thường nữa!
Không chỉ có vậy, Lâm Trường Sinh và mấy người kia giờ đã phải phục Ngô Bình, vì họ biết họ và anh không phải người chung một thế giới. Họ vốn không đủ tư cách so kè với anh!
La Thiên Tướng cũng kinh ngạc không kém, vốn ông ta cho rằng Ngô Bình sẽ đạt điểm số khá cao, khiến mọi người kinh ngạc. Nhưng ông ta đâu ngờ Ngô Bình lại xếp thứ nhất luôn!
La Thiên Tướng: “Được lắm! Mọi người tiếp tục dự tiệc thôi”.
Tất cả mọi người quay lại đại điện, nhưng ánh mắt họ nhìn Ngô Bình đã khác trước. Các đệ tử nhìn anh với vẻ kính cẩn và sùng bái, còn các vị trưởng lão thì ngưỡng mộ và vui sướng!
Không khí buổi tiệc đã thay đổi, không còn ai chất vấn năng lực của Ngô Bình nữa mà nói chuyện với anh rất khách sáo.
Lý do không gì khác ngoài Ngô Bình quá giỏi, hơn xa họ khiến họ không thể nào đố kỵ được. Lâm Trường Sinh thậm chí còn đích thân ra kính rượu Ngô Bình, một câu “sư huynh” hai câu “sư đệ”.
Trong số quan khách có hai nữ đệ tử của Huyền Hoàng Môn, họ vẫn luôn âm thầm quan sát chứ không nói năng gì cả. Lúc này, một nữ đệ tử đứng dậy đi về phía Ngô Bình. Cô gái này là tuyệt sắc giai nhân, dáng đi thướt tha yểu điệu. Cô ấy khẽ cúi người chào hỏi rồi nói: “Ngô sư huynh, tôi kính anh”.
Ngô Bình uống chén rượu, cô gái kia nói: “Tiểu muội là Thượng Quan Linh Nhi”.
Tả Kỳ Phong cười tít mắt nói: “Sư đệ, Thượng Quan cô nương là tiên y số một Hoàng Đình, y thuật của cô ấy cũng đỉnh lắm”.
Ngô Bình cũng là cao thủ Y đạo nên cảm thấy rất hứng thú: “Thực ra tôi cũng biết chút y thuật”.
Thượng Quan Linh Nhi ngạc nhiên: “Ngô sư huynh cũng hiểu về y thuật sao?”
Hai người họ tán gẫu vài câu, Thượng Quan Linh Nhi cố tình hỏi anh vài câu hỏi phức tạp về y học mà Ngô Bình trả lời được ngay chẳng cần suy nghĩ. Điều đó khiến cô ấy càng thêm kinh ngạc, sau đó hai người họ tiếp tục đi sâu thảo luận một số vấn đề cao thâm về y học.
Những lí luận y học của anh khiến cô cảm thấy được truyền cảm hứng. Thậm chí cô ấy còn cảm thấy y thuật của Ngô Bình không thua kém gì bố cô ấy là Cửu Chỉ Y Tiên!
Có rất nhiều người muốn tới nói chuyện với Ngô Bình, thấy Thượng Quan Linh Nhi đã “chiếm sóng” quá lâu, mấy nữ đệ tử Thiên Địa Kiếm Tông lập tức ra giành chỗ.
Những nữ đệ tử này ai nấy xinh đẹp như hoa như ngọc, cô nào cô nấy dính lấy Ngô Bình như sam. Cô này rót rượu, cô kia đút hoa quả, có người còn trắng trợn lao cả vào lòng anh.
La Thiên Tướng thấy hơi chướng mắt, vội vã đằng hắng một cái rồi gọi: “Tiểu Bình, con qua đây”.
Ngô Bình lúc này mới thoát được nanh vuốt của các nữ đệ tử, đi tới chỗ La Thiên Tướng.
La Thiên Tướng: “Tư chất của con đã vượt qua cả dự liệu của ta. Sau này mọi tài nguyên của Thiên Địa Kiếm Tông con đều có thể sử dụng”.
Ngô Bình: “Đa tạ sư tôn”.
La Thiên Tướng cười đáp: “Lát nữa, con đi cùng ta đến một nơi để gặp một người!”