Chương 2973

Người đó mặc kệ cậu ấy, cậu thiếu niên lẩm bẩm: “Nghe nói Tiên Nhân có thể phóng nguyên thần ra ngoài, lẽ nào nguyên thần của anh ta không ở đây?”

Cậu thiếu niên là người lương thiện nên bỏ ra ngoài luôn. Quả nhiên không lâu sau, đã có một con sói ngửi thấu mùi người rồi tìm đến đây.

Thấy con sói tiến lại gần hang động, cậu thiếu niên xông ra gầm lên rồi dùng đao đánh nhau với nó.

Tuy cậu ấy không mạnh bằng con sói, nhưng bước chân rất linh hoạt, phản ứng lại nhanh nhạy nên vẫn đấu ngang sức với nó.

Một lát sau, lại có thêm hơn chục con sói nữa đến, chúng cùng xông lên. Cậu thiếu niên thở dài, biết hôm nay số đen rồi nên tung người lên rồi bỏ chạy. Cậu ấy định dụ bầy sói đi, như thế thì người trong hang động sẽ an toàn.

Cậu ấy chạy được một đoạn thì gần như kiệt sức, không cẩn thận giẫm phải một cái bẫy, làm chân bị thương. Nhưng cậu ấy không hề kêu than mà dùng thanh đao chặn trước người, sau đó lạnh lùng nhìn bầy sói đang tiến lại gần.

Khi cậu thiếu niên sắp bị đàn sói xơi tái thì chúng bỗng hoảng sợ, sau đó nằm phục xuống đất với vẻ sợ hãi. Thì ra, vị Tiên Nhân trong hang động đã đi ra, khí tức của anh quá bức người nên bầy sói không dám có ý định phản kháng.

Tiên Nhân này đương nhiên là Ngô Bình, anh đã hái xong dược liệu nên nguyên thần đã quay về. Cơ thể của anh vẫn ở dưới sự che phủ của thần niệm nên anh biết hết những chuyện vừa xảy ra.

Cậu thiếu niên này rất lương thiện, sẵn sàng bảo vệ một người không quen biết là anh. Cuối cùng, khi biết mình chết chắc rồi, cậu ấy vẫn dụ bầy sói đi, để tránh cho chúng làm hại đến cơ thể của anh.

Cậu thiếu niên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tiên Nhân, nguyên thần của anh về rồi ạ?”

Ngô Bình gật đầu rồi cười nói: “Ừ, cảm ơn em đã dụ bầy sói đi”.

Cậu thiếu niên cười đáp: “Có gì đâu ạ, bảo vệ Tiên Nhân là việc em nên làm”.

Ngô Bình sững người: “Bảo vệ Tiên Nhân?”

Cậu thiếu niên: “Vâng, thôn của bọn em ở gần đây được Tiên Nhân bảo vệ, không có mãnh thú tới gần, chúng em phải cảm ơn Tiên Nhân mới phải”.

Ngô Bình: “Em là người của thôn làng gần đây à?”

Cậu thiếu niên: “Vâng”.

Ngô Bình đỡ cậu ấy dậy, tiện thế ấn vào bên chân bị thương, một tia sáng loé lên, chân của cậu thiếu niên đã bình thường trở lại.

Cậu ấy cảm kích nói: “Cảm ơn Tiên Nhân”.

Ngô Bình cười nói: “Là anh cảm ơn em mới phải”.

Cậu thiếu niên: “Tiên Nhân, thôn của em cách đây không xa đâu”.

Ngô Bình gật đầu: “Anh đến đấy chơi được không?”

Cậu thiếu niên: “Được ạ, bọn em hoan nghênh Tiên nNhân”.

Ngô Bình: “Anh họ Lý, em cứ gọi anh là anh Lý thôi”.

Cậu thiếu niên: “Vâng, anh Lý, em là A Nghị”.

Anh đỡ cậu ấy, một luồng sáng bao quanh hai người, loáng cái, họ đã đến một thôn làng.

Thôn này nằm trên một ngọn núi nhỏ, xung quanh có hàng rào cao hơn ba mét, dùng để cản dã thú vào làng. Nhưng thật ra, chúng không có tác dụng với các con mãnh thú.

Vì thế cứ cách một đoạn lại có một đài quan sát cao 15 mét, sẽ có hai người thanh niên canh gác bên trên, họ thủ sẵn cung và nổ để tấn công mãnh thú.

Khi hai người đến cổng làng thì có người trên đài quan sát hỏi vọng xuống: “A Nghị, dẫn ai về thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play