Chương 2972
Thiên chủ Thanh Tuyết: “Tu luyện gì chg có nguy hiểm, nhưng các cô không phải lo, cậu ấy không sao đâu”.
Ba ngày sau, cái kén chợt rung lên, sau đó tách ra, một bàn tay xé kén để chui ra ngoài.
Trông Ngô Bình lúc này không khác trước là bao, nhưng cơ thể đẹp hơn, cao hơn.
Hai cô gái thở phào một hơi, Đào Như Tuyết nói: “Anh thành công rồi à?”
Cô ấy biết khi Thần Cơ biến đổi sẽ có lợi ích rất lớn với chủ nhân.
Ngô Bình gật đầu: “Vì hấp thu đủ sức mạnh nên Tiểu Thần cũng hoàn thành xong lần biến đổi thứ ba, thứ tư và thứ năm luôn rồi. Nhờ đó mà anh có thêm ba loại sức mạnh”.
Tiểu Thần chui ra ngoài rồi biến thành hình dạng giống con thằn lằn, nhưng toàn thân chỉ có một màu vàng.
Đào Như Tyết cười nói: “Sau năm lần biến đổi, Tiểu Thần cũng thay hình đổi dạng rồi”.
Ngô Bình: “Anh còn nhận được nhiều lợi ích hơn nó”.
Anh trêu Tiểu Thần rồi nói: “Mày tạm thời tu luyện trên đảo đi, tao phải đi có việc rồi”.
Hiện tại, anh không biết tình hình bên ngoài thế nào, vì thế cần lên đất liền để thăm thú.
Ngô Bình thay đồ, sau đó bay tới Vân Kinh theo chỉ dẫn của bản đồ. Anh bay rất nhanh, sau khi bay hết hồ Ma Long thì tới một khu vực lạ lẫm.
Đây là một khu rừng nguyên sinh, nhìn không thấy điểm cuối và một bóng người nào. Theo bản đồ thì anh phải bay qua khu rừng này thì mưới có thể đến được Vân Kinh.
Ngô Bình bay trên không trung của cánh rừng, tốc độ anh chậm dần, vì anh ngửi thấy có khí tức của bảo dược và thần dược ở đây,
Nếu ở đây có thần dược thì sao anh có thể bỏ qua, vì thế anh phóng thần niệm xuống tìm kiếm. Sau khi Thiên Tượng Biến, thần niệm của Ngô Bình đã mạnh hơn trước nhiều, anh có thể phóng đi xa hơn.
Đương nhiên, anh không phóng hết toàn bộ, mà chỉ trong phạm vi cần thiết thôi. Nhưng thần niệm chỉ có thể tìm được thứ chính, ví dụ như bây giờ anh tìm thần dược thì nó chỉ tìm thần dược và sẽ bỏ qua những thứ khác.
Tìm được dược liệu rồi thì Ngô Bình ghi vào trí nhớ, năm phút sau, anh đã ghi nhớ 24 điểm có thần dược ở đây.
Ngô Bình vạch đường đi rồi tìm một nơi để trú ẩn là một hang động khá sạch sẽ. Ngay sau đó, nguyên thần của anh đã rời khỏi cơ thể, không gian xung quanh xuất hiện rất nhiều phù chú, chúng tự động kết thành đại trận.
Đây chính là năng lực mà nguyên thần của Ngô Bình có được sau Thiên Tướng Biến.
Có đại trận rồi, nguyên thần của anh thảnh thơi đi tìm dược liệu, so với cơ thể thì nguyên thần di chuyển nhanh hơn, như thế sẽ tiết kiệm thời gian.
Ngô Bình thả nguyên thần đi xong thì thấy có một người thiếu niên khoác lông thú đi qua, thân pháp của người này rất mạnh, đi mà nhanh như bay, đôi mắt thì sáng quắc.
Cậu ấy đi đến chỗ của Ngô Bình rồi khịt mũi: “Lạ nhỉ, sao lại có mùi của con người?”
Vì thế, cậu ấy đã nhanh chóng tìm thấy chỗ ẩn trú của Ngô Bình bằng khứu giác nhạy bén của mình. Nhưng vì có đại trận ẩn hình nên cậu ấy không thấy gì cả.
Cậu thiếu niên rất thông minh, cậu ấy giơ tay lên sờ, vốn dĩ phía trước có cái cây nhưng giờ lại trống không. Vì thế cậu ấy cứ thế tiến lên tiếp.
Sau đó, cậu ấy đã chui vào được hang động và nhìn thấy một người đang nhắm mắt ngồi bất động ở bên trong.
Cậu thiếu niên ngạc nhiên hỏi: “Này, anh sao thế? Đang ngủ à?