Chương 2952
Sau khi nhận được trà, bọn họ lập tức bị hương thơm của nó hấp dẫn, pha ngay tại chỗ uống thử. Giây phút nước trà trôi qua cổ họng, bọn họ đều kinh ngạc thốt lên một câu trà ngon!
“Tuyết Hồng, trà của cô quá tuyệt vời, chắc chắn ngon hơn trà cao cấp nhất của Trại trà Bốn mùa. Cô có bán trà này không, tôi muốn mua hết!”
“Anh muốn mua hết hả? Không được, chúng tôi cũng muốn mua. Tuyết Hồng, trà của cô ngon quá, cho dù đắt đến mức nào tôi cũng sẽ mua ủng hộ cô”.
Tuyết Hồng mỉm cười đáp: “Cảm ơn các anh đã ủng hộ. Trà của Tuyết Hồng phải dùng tới rất nhiều dược liệu quý giá để chế biến nên giá cả hơi cao một chút. Một cân trà hai trăm nghìn ạ”.
“Ha ha, trà ngon như vậy thì hai trăm nghìn không đắt tí nào”, có người lên tiếng đặt hàng: “Cho tôi mười cân trước đi!”
Tuyết Hồng tỏ vẻ khó xử nói: “Xin lỗi anh, bởi vì số lượng có hạn nên tôi chỉ có thể bán cho mỗi người nửa cân”.
Cứ như vậy, người đến mua trà ngày càng đông. Chỉ trong một tiếng đồng hồ, Tuyết Hồng đã bán được một trăm ba mươi cân trà. Trừ đi hai mươi cân làm quà tặng ban đầu thì thực tế vẫn bán được một trăm mười cân, thu về hai mươi hai triệu!
Ngô Bình nhìn thấy số tiền khổng lồ trong hệ thống của mình, bỗng có cảm giác như đang nằm mơ. Anh khẽ lẩm bẩm: “Sao trà đúng là hái ra tiền!”
Đúng lúc này, một bóng người chợt xuất hiện ngay trước mặt Tuyết Hồng. Đối phương là một người tu luyện trẻ tuổi. Hắn ta nhìn chằm chằm Tuyết Hồng, lạnh giọng chất vấn: “Trại trà Bốn Mùa chúng tôi còn chưa cho phép, sao các cô dám cả gan bán trà trên mạng Tiên?”
Tuyết Hồng giật mình đáp: “Ai quy định như vậy? Tại sao tôi không thể bán trà trên mạng Tiên?”
Đối phương cười lạnh nói: “Quy định của Trại trà Bốn Mùa chúng tôi! Trong vòng một ngày cô phải dừng việc bán trà lại và giao nộp tiền trà cho chúng tôi. Không thì cô sẽ bị diệt cả nhà!”
Ngô Bình đang cặm cụi sao trà nghe thấy thế thì giận tím mặt, toan nổi giận. Hoa Nguyên Cát vội vàng chạy tới cung kính chắp tay cười làm lành: “Xin lỗi anh. Chúng tôi không hề có ý định tranh giành mối làm ăn của Trại trà Bốn Mùa. Chúng tôi chỉ tự sao chút trà, uống không hết mới lấy ra bán”.
Đối phương nhìn Hoa Nguyên Cát ném ra một câu: “Cô ta phải mang tiền đến Trại trà Bốn Mùa xin lỗi. Các người không còn lựa chọn khác đâu”.
Dứt lời, hắn ta biến mất dạng.
Ngô Bình cười lạnh một tiếng: “Trại trà Bốn Mùa dựa vào đâu mà dám kiêu căng phách lối như vậy?”
Hoa Nguyên Cát thở dài giải thích: “Sư đệ không biết về bọn họ rồi. Trại trà Bốn Mùa do “Kim Hoa Tiên Tử” mở. Kim Hoa Tiên Từ là vợ bé của Man Thiên Tôn. Thực lực của ông ta rất k hủng bố, nắm trong tay toàn bộ Cổ Man Tiên Vực, đàn em nhiều vô số kể. Ai cũng là cao thủ, bao gồm cả mười Thiên Quân, hai mươi tư Thiên Vương. So với các thế lực siêu cấp thì ông ta cũng chẳng hề thua kém”.
Ngô Bình nói: “Sư huynh, em không nuốt trôi cục tức này. Em sẽ không trả tiền cho bọn họ mà vẫn sẽ tiếp tục bán đan dược trên mạng Tiên”.
Hoa Nguyên Cát cười khổ khuyên giải: “Sư đệ nghe anh nói, có thể không trả tiền, nhưng không được bán đan dược trên mạng Tiên tiếp nữa. Nếu chọc giận Man Thiên Tôn, Thiên Địa kiếm tông của chúng ta không đền nổi tội đâu”.
Sắc mặt anh sa sầm, bực bội quay người bỏ đi. Hoa Nguyên Cát tức tốc đuổi theo nhưng không thấy bóng dáng anh đâu.
Tuyết Hồng lo lắng hỏi: “Ngũ gia đi đâu vậy?”
Hoa Nguyên Cát bình thản đáp: “Người tài nên ngạo nghễ như vậy!”
Ngô Bình cảm thấy rất bực bội. Anh không muốn phải chịu thiệt, nhưng lại không có đủ sức chống lại Thiên Tôn. Đến cả Thiên Quân anh còn không đấu lại được.
Trong khi anh đang buồn bực thì bùa truyền tin trên người vang lên giọng nói của Hoa Nguyên Cát: “Sư đệ đừng buồn phiền nữa. Anh có cách rồi”.