Chương 2921

Xương cốt toàn thân người đàn ông trung niên đều vỡ nát, lục phủ ngũ tạn đều hoá thành bùn, chết!

Sau khi đánh chết Niên Nhân, Ngô Bình hỏi Vân Tịch: “Vân Thị có thể thu Dương Thành này vào địa bàn được không?”

Vân Tịch trả lời: “Lão tổ nhà họ Dương đã chết, nhà họ Dương cũng xong đời. Chỉ e là thông gia của nhà họ Dương sẽ không bỏ qua”.

Ngô Bình: “Nhân dân ở Dương Thành này bị ức hiếp quá khủng khiếp, diệt nhà họ Dương cũng xem như đã làm một việc thiện”.

Vân Tịch: “Chi bằng đổi nơi này thành Ngô Thành”.

“Ngô Thành sao?”, Ngô Bình suy nghĩ một lát, thấy cũng được. Tuy họ Ngô này là họ của bố mẹ nuôi nhưng Ngô Bình là cái tên anh dùng từ nhỏ đến lớn, bây giờ cũng là bí danh của anh.

“Vậy thì đổi thành Ngô Thành đi, anh làm thành chủ!”

Sau đó anh đuổi hết tất cả người nhà họ Dương ra khỏi thành. Nhà họ Dương vẫn còn khá nhiều cao thủ nhưng không ai là đối thủ của Ngô Bình, bao gồm cả Dương Thần Sách, thế nên chỉ có thể bất đắc dĩ chạy trốn.

Sau khi đuổi người nhà họ Dương, Ngô Bình đã dùng thần niệm để chiếu hình ảnh của mình vào đầu của mỗi người dân trong thành, đồng thời nói với họ rằng, Dương Thành đã đổi thành Ngô Thành, Ngô Bình anh là thành chủ mới.

Thật ra người dân rất an phận thủ thường, cần mẫn, chỉ cần để yên cho họ sống tốt, có cái ăn cái mặc thì chắc chắn họ sẽ cố gắng làm việc để tạo ra giá trị.

Vân Tịch ở lại giúp Ngô Bình quản lý Ngô Thành. Trong thành có xấp xỉ hai triệu dân, khu vực ngoại ô rộng lớn còn có hơn bốn triệu nông dân, tổng cộng có hơn sáu triệu người.

Ngô Bình làm thành chủ, xoá hết sưu cao thuế nặng, hơn nữa còn loại bỏ tổ chức kh ủng bố như Thích Huyết Doanh.

Anh cũng không có thời gian để soạn bộ luật mới nên dứt khoát lấy luôn luật của nước Viêm Long đưa sang. Anh không giỏi quản lý, thế nên bảo Vân Tịch gọi một số người từ Vân Thị sang thành lập nha môn mới.

Toàn thể nhân dân trong Ngô Thành đều cảm kích Ngô Bình, trước đây bọn họ sống trong nỗi khiếp sợ, làm cực muốn chết cũng không có được bữa cơm no, lại còn thường xuyên bị Dương Thị chèn ép. Bây giờ thì tốt rồi, không có thuế má, không có ai chèn ép, cuộc sống trở nên thoải mái và vui vẻ.

Rất nhiều nhà lập bài vị trường sinh cho Ngô Bình, tối ngày dâng hương lễ bái.

Ngày thứ hai sau khi Ngô Thành đổi tên đã có một đạo tiên quang giáng từ trên trời xuống, một luồng khí tức kh ủng bố bao trùm trên không.

“Có thế gia Ly Hoả ở đây! Ai dám diệt nhà họ Dương?”

Ngô Bình chẳng buồn nhìn, phất tay đánh một chưởng Như Lai Thần Chưởng, một bàn tay khổng lồ lấp lánh tinh quang mạnh mẽ bay về phía người đứng trong đạo tiên quang kia.

Đòn này anh đã dùng sức mạnh của thần phù Tử Vi và Ất Mộc, có thể nói là một cú đánh toàn lực.

“Ầm!”

Tiên quang kia lay động, phát ra tiếng trầm đục, sau đó tiên quang biến mất, người vừa lên tiếng kia lập tức chạy trốn, không dám xuất hiện.

Vân Tịch hỏi: “Là Ly Hoả Nguyên Chung à?”

Ngô Bình: “Chắc là vậy, nhận chưởng này của anh, chắc hắn không dám xuống đây nữa đâu”.

Nói rồi cơ thể anh khẽ lắc lư, cảm giác người hơi yếu, anh nói: “Như Lai Thần Chưởng này ít dùng thì hơn”.

Nghỉ ngơi gần nửa ngày, Ngô Bình mới dần hồi phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play